Kỷ Nhiên đứng dưới ánh đèn, vừa uống hết ba ly rượu, chưa say nhưng đầu óc đã chông chênh. Đó là khi nhìn thấy cô gái của mình, tay trong tay một người đàn ông mình chẳng ưa mấy, mặc một bộ váy dài đẹp đẽ mà ngay cả mình còn chưa nhìn thấy bao giờ. Trì Tuyết đứng ngay bên đó, vẫn xinh đẹp ngọc ngà, anh lại thấy thật xa lạ.
Kỷ Nhiên không nói gì, nhìn những người bàn tán xôn xao, anh đang chờ, chờ cô sẽ đến cạnh anh để anh giúp cô. Kỷ Nhiên đánh cược, không biết bao giờ Trì Tuyết sẽ đi về phía anh. Trì Tuyết không ưa giàu, ghét thân phận của anh, bởi vì cô thiếu sự an toàn. Nhưng anh sẽ là người nói cho cô hiểu, đôi khi thân phận địa vị mới là điều an toàn nhất. Không có gì tiền nong không giải quyết được, nếu không giải quyết được, ấy là chưa đủ tiền mà thôi.
Ánh mắt anh dõi theo Trì Tuyết từ khi Nhã Linh đi về phía cô, tai không nghe, mắt không thấy bất kì ai. Chỉ có vòng eo thon thả, mái tóc bới cao có mấy sợi lưa thưa rũ hai bên sườn mặt, anh đang chờ, cô thỏa hiệp.
Kỷ Nhiên chờ mãi, cuối cùng mới thấy Trì Tuyết nhìn mình. Trong lòng hơi run rẩy, nhưng trước mặt vẫn chỉ là bộ dáng điểm nhiên như thể chẳng quan tâm điều gì. Trì Tuyết đứng nhìn anh như thế, như ra một quyết định quan trọng nào đó trong lòng, rồi dời mắt đi.
Cô đứng cạnh Herry Nguyễn, tay buông hờ cánh tay của Herry, giọng nói không lớn chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703129/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.