Trong phòng, Trì Tuyết che mặt ngồi xuống. Cô không dám mở mắt ra, nhưng những thứ không muốn thấy đã thấy cả rồi, trong phút chốc chẳng biết làm sao cả. Kỷ Nhiên nhìn thấy cô như vậy, khóe môi khẽ nở nụ cười. Anh đến cạnh bên Trì Tuyết, ngồi xuống sát cô. Trì Tuyết thoáng thấy nguồn nhiệt, nói vội vàng.
“Anh tránh ra, đi tắm đi".
"Em ngại gì? Cái gì em chẳng thấy rồi, chẳng sờ rồi. Bây giờ còn giả vờ ngây thơ".
"..." Trì Tuyết muốn bỏ tay ra đập anh một cái nữa, nhưng hình tượng thục nữ của cô không phải diễn, nên cô đành nhắm mắt niệm kinh như thể Kỷ Nhiên là tiếng vo ve bên tai, không nghe không biết, tim không phiền.
Kỷ Nhiên nào chịu, anh đến gần Trì Tuyết ôm lấy cô, Trì Tuyết đờ người, sờ đâu cũng không đúng cả. Anh cúi thấp nói với cô.
"Cởi ra đi, ướt cả rồi".
Tay chạm lồng ngực ấm áp nóng bỏng của anh, mưa bên ngoài rất lạnh anh lại khá ấm. Kỷ Nhiên đưa tay cởi từng nút áo của cô, đến khi Trì Tuyết thấy hơi lạnh, mở mắt mới thấy áo trong màu trắng.
“... ” Trì Tuyết ngượng ngùng chết được, cô đẩy anh ra đất. Kỷ Nhiên thuận đà nằm xuống, kéo cô vào lòng mình, thành ra bây giờ cô lại nằm đè lên anh.
"Em nhiệt tình thật, bình tĩnh, cho em mà".
“.” Trì Tuyết nghiến răng, tức giận cắn xuống. Kỷ Nhiên đau đến hít một hơi, Trì Tuyết không biết đáng lẽ đang cãi nhau, sao lại thành thế này rồi? Cô cũng chẳng màng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703105/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.