Trì Tuyết ngồi trong phòng tổng giám đốc một lúc, anh sau khi biết tin cô có thai thì cứ quấn lấy cô không có ý định đi đâu, Trì Tuyết trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn của anh đến mị người. Vậy mà Kỷ Nhiên còn chưa có ý định ngừng.
“Em có thấy buồn ngủ không?”
"Em thấy mệt ở đâu không?"
"Con có đạp em không?"
Trì Tuyết thật sự muốn nhấc chân đá anh. Nhưng thông cảm cho lần đầu tiên làm bố của anh, cô lại không làm gì cả, chỉ lắc đầu. "Em đến để báo cho anh hay tin thôi, bây giờ em phải đi cùng Quế Chi."
Kỷ Nhiên nghe xong lắc đầu.
“Không, em không được đi đâu hết. Em đang
có thai, đi lung tung nguy hiểm lắm."
" ….” Trì Tuyết còn phải chín tháng mới sinh, giờ nguy hiểm gì chứ.
"Em không sao đâu, Quế Chi đang đợi em. Em đi một chút, lát nữa tan làm ghé đón em luôn."
“Em đi rồi anh biết tìm ai? Đừng đi, ở lại đây chờ anh tan làm đi".
Kỷ Nhiên cũng muốn tan ca ngay, nhưng hôm nay ngặt nỗi có một buổi họp quan trọng, anh không thể vắng mặt được. Kỷ Nhiên hơi buồn bực, ủ dột nhìn Trì Tuyết níu kéo. Nhưng Trì Tuyết vẫn không xoay chuyển chút nào, cô lắc đầu.
“Anh có thể tìm Hải Đăng”.
Kỷ Nhiên nghe xong đen mặt.
"Anh và cậu ta, hai thằng đàn ông nói chuyện gì với nhau chứ?"
Trì Tuyết suýt phì cười, "Không phải hai người là anh em tốt cởi trần tắm mưa sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703088/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.