Khi Trì Tuyết tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở một nơi rất tối. Đây giống như một cái hầm, chỉ có ánh sáng luồn qua thanh thông gió hẹp dài, bây giờ đã quá nửa khuya, nên chút ánh sáng ấy chẳng đủ để cô biết mình đang ở đâu.
Trì Tuyết nhận ra tay mình bị trói ngược ra sau, miệng cũng bị nhét cái gì đó. Cô thở dài một đỗi, nhớ lại hình như lúc vừa ra khỏi nhà đã bị đánh ngất. Trì Tuyết thoáng sững người, sực nhớ ra mình đang mang thai, vội vàng nhìn xuống bụng mình. May quá, cô không cảm thấy đau đớn gì cả, ngoại trừ trời quá lạnh, nhiệt độ trong phòng kín lạnh lẽo đến mức đau phổi ra, thì không có gì khác cả.
Trì Tuyết thoáng yên tâm, sau đó cố gắng dỏng tai phân biệt âm thanh. Điện thoại túi xách của cô không thấy đâu, có lẽ là cướp. Hoặc có lẽ là bắt cóc... Trì Tuyết nghĩ đến việc có thể mình đã bị bắt cóc, trong lòng sợ hãi không thôi. Tiếng lạch cạch âm vang khiến Trì Tuyết nhìn lại, một bóng dáng đi vào bên trong, sau đó bóng đèn nhỏ trên trần loá sáng, Trì Tuyết nhíu mày vì ánh sáng, sau đó mới nhìn những người trước mặt mình.
Đi đầu là một người phụ nữ, Trì Tuyết thoáng nhớ đã gặp cô ấy ở đâu rồi, nhưng cô không nhớ rõ là ai. Người phụ nữ õng ẹo dựa sát vào một tên đàn ông, ánh mắt gã nhìn cô như đang xem một món hàng triển lãm, Trì Tuyết nhịn không được nhướn mày. Trúc nhìn thấy Trì Tuyết trong kho hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2702753/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.