Quế Chi nắm bàn tay Trì Tuyết khô hanh, đi dạo từng sạp trái cây chọn đồ. Trì Tuyết hết cản lại lựa, hết lựa rồi trút hết trái cây vào cân đem đi cân, Quế Chi không biết mình đang làm gì, đến khi tay xách nách mang, chân mỏi nhừ, cô mới nhận ra dụng ý của Trì Tuyết.
"Cậu đừng lo cho tớ".
Quế Chi vốn buồn thương, chẳng qua bên ngoài khi nào cũng mạnh mẽ dễ bảo. Như thể có bao nhiêu tổn thương tưới tắm cho Quế Chi, cũng chẳng thể nào quật ngã được cô, người như vậy mới càng đáng thương. Trì Tuyết ôm trái cây, tay mỏi nhừ, chân cũng hơi đau, vậy mà vẫn mỉm cười ngay được, "Quế Chi, tớ chỉ có mình cậu là bạn, tớ không lo cho cậu còn lo cho ai?"
Vòm trời sau lưng hai người chuyển màu tím nhạt, mấy cụm mây nhỏ ra thành đủ thứ hình thù kì lạ, Quế Chi không liên tưởng được gì từ những mảng mây, chỉ có nụ cười của Trì Tuyết là rõ rệt. Cô mỉm cười, "Cảm ơn cậu, tớ ổn cả rồi."
Trì Tuyết nhéo má Quế Chi, lực tay khá lớn, Quế Chi đau đến không cười nổi, đưa tay bắt lấy Trì Tuyết theo bản năng.
“Cậu không cần giả vờ với tớ. Không vui đừng cố mỉm cười."
Quế Chi cúi đầu không nói, bước theo bàn chân Trì Tuyết đi vào hành lang bệnh viện. Bệnh viện khi nào cũng âm u, không khí chẳng mấy trong lành, cho dù người đi qua lại đông đúc, nhưng vẫn có cảm giác hoang vắng tịch liêu. Quế Chi đi không ngừng nghỉ, rồi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2702730/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.