Kể từ khi Minh cúi sát thì thầm bên tai từng câu một, Quế Chi biết, chắc anh điên rồi.
Hơn ba ngàn sáu mươi tư ngày đêm anh bên cạnh nâng niu cô, thiếu điều tôn thờ cô thành thiếu nữ đồng trinh mà che chở, hôm nay cô mới biết không phải chú cô không hề có khát khao, cũng không nảy sinh tình cảm với phụ nữ, mà là chưa đúng người mà thôi.
Như lúc này đây, đứng trong phòng kín chỉ có hai người bọn họ. Anh nắm tay cô đè ép lên tường phía sau, Quế Chi biết có chạy trốn cũng không thoát được, nên việc anh giữ rịt tay cô trên tường chỉ tô đậm lên sự khao khát của bản thân anh, chứ chẳng được tích sự gì. Mà Quế Chi, cũng không tính chạy trốn đi đâu cả.
Cô nằm mơ cũng đã từng nghĩ giá mà chú cô ôm cô một cái, giá mà giữa họ không hề có bất cứ rào cản xã hội hay luân lý nào. Nhưng chú cô chưa từng cho cô bất cứ cử chỉ thân mật nào, đừng nói là môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, bàn tay di trên cổ áo, lần từ từ vào áo trong.
Nụ hôn của anh mang theo sự khao khát, mà Quế Chi chưa bao giờ thấy ở anh. Quế Chi bị anh hôn đến lạc lối, vẫn kịp nhận ra sự mê man thoáng qua của anh. Một suy nghĩ chiếm trọn tâm trí cô, nó đè ép, đay nghiến, rồi thúc đẩy cô đẩy người trên người mình ra.
"Đừng".
Minh quá gấp gáp, động tác chẳng mấy dịu dàng. Quế Chi chợt sợ, đã quen với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2702706/chuong-177.html