Hôm ấy trời mưa, Minh vừa qua một đêm dài trằn trọc, vừa tỉnh dậy đã hay tin Quế Chi đã chết.
Đầu Minh đau như búa bổ, tin tức như một tiếng sét đánh ngang tai, điện thoại rơi xuống trên đất phát ra tiếng cạch rất vang. Trong đầu chỉ có mấy từ lặp đi lặp lại.
Anh không tin.
Quế Chi không chết, cô ấy không thể nào chết được. Quế Chi xinh đẹp trẻ trung, làm sao có thể chết được? Tất cả mọi người đang lừa anh, toàn bộ người quen biết đều đang che giấu Quế Chi khỏi anh. Minh điên cuồng đứng xuống giường, hai chân loạng choạng suýt ngã, đôi mắt vì thiếu ngủ mà hõm sâu xuống, anh lao thẳng ra khỏi nhà đến nhà Trì Tuyết,
Minh nhìn thấy Trì Tuyết khóc đến sưng mắt, Kỷ Nhiên lo âu đỡ lấy vợ mình, tin tức Quế Chi không qua khỏi phủ lên gương mặt mỗi người, âu sầu mà bi thương, anh vẫn không tin.
Minh đi qua hai người, đến trước mặt Hải Đăng, Hải Đăng chẳng khá hơn là mấy, anh ngồi bơ phờ trên ghế tựa, ôm một hũ tro cốt. Minh nhìn Hải Đăng một hồi, giọng nói bình tĩnh như thể chưa biết tin gì.
“Cô ấy đâu?”
Hải Đăng ngẩng đầu, miết nhẹ hũ tro trong tay, khóe môi hơi cong thành nụ cười mỉa mai.
"Chết rồi."
“Mẹ nó, cô ấy đâu?"
Minh kéo Hải Đăng đứng dậy khỏi ghế, xách cổ anh ngang ngược hỏi.
“Cậu giấu cô ấy đi đâu? Mau nói Quế Chi ra đây gặp tôi!"
Trì Tuyết sửng sốt nhìn sang, người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2702692/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.