Vô tình bắt gặp được Trì Tuyết cũng chỉ là khúc nhạc đệm trong hành trình của Hải Đăng, sau một hôm Hải Đăng đã quên mất chuyện này. Trì Tuyết rời đi năm năm, sinh con xong vứt vào cô nhi viện, mình thì một thân chạy sang nước ngoài. Hải Đăng ghét nhất là hạng phụ nữ này.
Chuyện trong quá khứ anh không hay biết, nhưng Kỷ Nhiên chờ đợi cô ta mòn mỏi ngần ấy năm, theo Hải Đăng, là không đáng. Nếu chọn phụ nữ, Kỷ Nhiên nên học hỏi anh, tìm một người như Layla...
Nghĩ đến Layla, Hải Đăng trầm xuống. Tuyết đã rơi, trước đây mỗi mùa tuyết, cơn đau sẽ khiến Layla không thể xuống giường. Cô vùi trong chăn sợ rét, không dám nói với anh câu nào. Hải Đăng là người cúi xuống ôm chân cô, lặng lẽ xoa bóp.
Đó là lần đầu tiên Hải Đăng nhìn thấy cô khóc.
Cũng biết rằng, thì ra nước mắt lạnh hơn cả tuyết ngoài kia. Hải Đăng nán chân ở thành phố này khá lâu, tuyết phủ trên đường nhựa một lớp bông dày, phương tiện giao thông không thể đi lại, thành ra anh đành ở lại khách sạn địa phương một đêm.
Thành phố này quanh năm chìm trong sự giá lạnh, với Hải Đăng, đây có lẽ là nơi Layla ghét nhất. Cô ghét lạnh, anh cũng ghét lạnh lây. Đến ngày hôm sau, tuyết còn chưa tan, Hải Đăng đã được chủ trọ giới thiệu một sân băng.
"Cậu trai trẻ, sân băng địa phương người ta mới xây cất, cậu đến đó chơi đi cho khuây khỏa. Chỗ này mấy ngày tới còn tuyết rơi thì chưa đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2700328/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.