Túc Kỳ nằm úp xuống, mệt mỏi đến mí mắt cũng mở không ra, cứng rắn vặn lại, "Anh đừng tưởng rằng như vậy là em đã bỏ qua cho anh, nói, người con gái kia là ai?" Túc Kỳ vốn chỉ tùy tiện hỏi qua một chút, không nghĩ tới Diệp Tử Nam sẽ thật sự trả lời, hơn nữa còn là câu trả lời rất chắc chắn. Mặc dù câu trả lời của anh rất đơn giản, mặc dù lúc trả lời biểu hiện trên mặt hết sức tự nhiên, nhưng cô vẫn phát hiện đáy mắt anh chợt lóe lên chút tiếc nuối. Một khắc kia cô không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình, kinh ngạc? Mất mát, còn có ghen tỵ? Khi cô tò mò vấn đề này, anh lại giữ kín bằng mọi cách, tránh né không dấu vết. Rốt cuộc là người con gái như thế nào mới có thể khiến cho Diệp Tử Nam như vậy? Diệp Tử Nam cúi người khẽ cắn nhẹ sau lưng cô, trên da thịt trơn bóng mềm mại lưu lại một vết cắn, anh vừa vội vàng vừa mở miệng cười, "Còn nhớ rõ hả? Xem ra hôm nay anh không đủ cố gắng, anh phải tăng thêm sức lực, có phải vậy không?" Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép. Cuối cùng anh ghé vào tai cô nhẹ nhàng phun ra ba chữ (Anh yêu em),Túc Kỳ hơi nghiêng đầu liền thấy được khóe miệng anh cười xấu xa một cái, hồn xiêu phách lạc, rất cảm động, mặt của cô đột nhiên nóng lên. Diệp Tử Nam nói xong rồi ghì eo cô xuống, từ từ tiến vào cơ thể cô. Hiện tại cả người Túc Kỳ đặc biệt nhạy cảm, cánh hoa mới vừa nở rộ bị ma sát có chút sưng lên. Cô cau mày tiếp nhận anh, cảm giác được anh không mềm không cứng, dường như chỉ là muốn trêu chọc cô, hiện tại cô cần phải làm chính là trong thời gian ngắn nhất đề phòng anh đùa mà thành thật. Cô cười lấy lòng anh, hơi thở mong manh, "Em sai rồi, em không hỏi, không bao giờ...hỏi nữa." Diệp Tử Nam di chuyển qua lại mấy cái, hứng thú dần dần tăng lên, điệu bộ tâm tình rất tốt, "Hỏi đi, muốn biết cái gì thì hỏi đi." Túc Kỳ cảm giác được rõ ràng vật đó trong cơ thể có khuynh hướng to lớn cứng rắn hơn, liền khóc lên, "Em thật sự sai rồi, Diệp Tử Nam, đừng tiếc nuối, anh đi tìm cô ta đi, cô ta nhất định sẽ tha thứ cho anh!" Trong lòng Diệp Tử Nam một luồng lửa giận vây quanh, dường như mang theo vẻ không thể tin, "Em nói gì!" Túc Kỳ vùi đầu, hiện tại trong lòng và trong đầu đầy suy nghĩ làm thế nào có thể khiến cho anh dừng lại. Nói năng lộn xộn hồ đồ, có phần không đầu không đuôi, căn bản không biết mình đang nói cái gì, "Anh đi đi, anh ưu tú như vậy nhất định cô ta cũng nhgĩ đến anh, đến lúc đó em cho các người tự do." Diệp Tử Nam chợt dừng lại, phản ứng cười giận dữ, "Tự do? A, Túc Kỳ, anh xem em chính là thiếu dạy dỗ!" Nói xong thì ý định thương hoa tiếc ngọc khi vừa mới bắt đầu chyện này liền tan thành mây khói, nâng cao eo cô lên, ấn nửa người trên của cô xuống, đỡ mông cô không chút lưu tình từ phía sau ngay ngắn tiến vào. Tư thế này khiến cho anh vào sâu hơn so với vừa rồi, nặng nề chống đỡ trên hoa tâm. Mỗi một cái di chuyển nhỏ cũng có thể cảm giác được cái miệng nhỏ nhắn kia căng ra hút thật chặt đỉnh đầu của anh, cái cảm giác này đánh thẳng vào khoái cảm khiến cho anh càng ngày càng không thu lại được, anh đưa tay nắm lấy hai đỉnh tròn trắng như tuyết lay động trước ngực theo động tác của anh, hận không thể cứ như vậy đâm thủng cơ thể của cô. Túc Kỳ cắn môi cũng không thể nhịn được tiếng rên rỉ, vỡ vụn mà đè nén kêu lên. Cô sợ nhất tư thế này, anh lại muốn vừa sâu vừa nhanh, mỗi lần đều tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, gợi ra dục vọng nguyên thủy nhất, dường như chỉ có kêu lên mới có thể giảm bớt khoái cảm đang ép cô đến phát điên. Từng đợt rồi từng đợt đang từ đám mây biến thành vực sâu, cô cảm giác được anh thay đổi lớn hơn, nóng lên, trở nên cứng rắn, tốc độ của anh cũng càng lúc càng nhanh, biết anh sắp đến cao trào, ra sức cắn môi ép mình tỉnh táo một chút, giọng đứt quãng phun ra mấy chữ, "Đừng, đừng ở bên trong...." Diệp Tử Nam nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, không đếm xỉa đến yêu cầu của cô, cô không muốn anh ở bên trong, anh lại càng muốn ra ở bên trong! Điện thoại di động chợt vang lên, tiếng chuông đặc biệt giành riêng cho người bạn thân đặc biệt. Trần Tư Giai gọi vào giờ này, nhất định là có chuyện. Túc Kỳ thò tay tìm điện thoại di động nằm trong đống quần áo lộn xộn trong phòng. Diệp Tử Nam dừng lại, nín thở tập trung suy nghĩ muốn nhớ lại cảm giác sinh động mới qua đi, nhìn vòng ngọc màu hồng nhạt trên làn da trắng như tuyết, cánh tay dài duỗi ra mò lấy điện thoại nhét vào trong tay cô, cười híp mắt nói, "Nhận đi." Nói xong mắt nhìn có ý xấu đồng thời ra sức hướng về phía dưới cọ xát một cái. Tay Túc Kỳ run run nhấn nút trả lời, còn chưa kịp mở miệng đã nghe bên kia Trần Tư Giai kêu lên. "Này, cậu có ngủ được không? Lúc ăn cơm tối tớ uống ly cà phê, giờ làm thế nào cũng không ngủ được." Túc Kỳ cố gắng duy trì âm thanh nhẹ nhàng, "Là sao?" Diệp Tử Nam chợt rút người ra ngoài, giúp Túc Kỳ lật người dựa vào trên gối, Túc Kỳ vừa muốn cười cười với anh để thể hiện lòng biết ơn của mình, thì Diệp Tử Nam liền đặt đầu mình trước ngực cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ lên nụ hồng màu đỏ, một tay khác xoa lên bên còn lại. Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép. Túc Kỳ lập tức bắt đầu thở hổn hển. Dường như Trần Tư Giai cảm thấy được có gì không đúng "Cậu làm sao thế? Sao mà thở đến lợi hại như vậy?" Một tay Túc Kỳ cầm điện thoại di động, một tay khác giữ đầu Diệp Tử Nam lại, ngăn anh làm càn. "Không có, không có gì, tớ vừa vận động xong, trước khi ngủ vận động một tý, ngủ mới ngon." "Oh, thật không?" "Thật, cậu mau.... Thử xem..." Diệp Tử Nam né tránh cánh tay không có chút lực nào của cô, ấn tay cô vuốt ve nụ hoa ẩm ướt, nụ hoa vốn đã dựng đứng ngạo nghễ lại thêm đỏ rực. Đầu óc Túc Kỳ nổ tung, loại cảm giác này cô chưa bao giờ có, dường như không giống với cảm giác được anh vuốt ve, dường như lại giống như vậy, khoái cảm mới mẻ và kích thích từng cái từng cái một chiếm hết tâm trí cô. Diệp Tử Nam vốn có kỷ thuật rất tốt, lại cố ý hành hạ cô, cô không còn cách nào, đành phải liên tiếp thua trận. Diệp Tử Nam nhìn cô đã tiến vào trạng thái nửa mơ mơ màng màng, rất hài lòng, bỗng nhiên lại cúi đầu xuống phía dưới, mục tiêu lần nay là nụ hoa non mềm tỏa ra dục vọng. Túc Kỳ không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, nhất thời không nhịn được cơ thể căng cứng thở nhẹ ra. Rốt cuộc Trần Tư Giai có chút hiểu, cẩn thận hỏi, "Cái kia, Túc Kỳ, không phải cậu và tổng giám đốc Diệp nhà cậu cùng nhau vận động đó chứ?" Hiện tại tất cả tâm tư Túc Kỳ đều bị dẫn đến trên miệng lưỡi Diệp Tử Nam, ầm ầm bên tai, căn bản không nghe rõ Trần Tư Giai đang nói gì. Đầu lưỡi anh đặt lên viên đậu nho nhỏ, khi có khi không, liên tiếp vạch ra, cảm giác yếu mềm ngứa ngáy từ từ đánh úp tới. Điện thoại di động trong tay dần dần rơi xuống, cuối cùng "Đông" một tiếng trượt xuống sàn nhà, Diệp Tử Nam vừa vất vả cần cù cày cấy, vừa sờ soạng điện thoại, sau khi ấn nút, màn hình rơi vào bóng tối. Túc Kỳ đã sớm không suy nghĩ đến vấn đề mất mặt, hai tay cắm sâu vào tóc anh, vội vàng mở miệng, mềm mại như nước, "Ưm...Cho em..." Diệp Tử Nam chợt dừng lại, nghiêng đầu cười nhìn cô, khóe miệng còn mang theo chất lỏng trong suốt, những chất lỏng đó rõ ràng là của cô, lại phối hợp với khuôn mặt anh tuấn, tình cảnh ướt át mà ngông cuồng. Anh biết rõ còn hỏi, "Nói muốn gì nào?" Hai chân Túc Kỳ ôm hông anh, dùng sức đè xuống, ngửa đầu lắc lư, mái tóc dài lộn xộn không chịu nổi, hai gò má đỏ au rỉ ra máu được, cô chỉ cảm thấy nóng. Diệp Tử Nam mang hai tay cô lên ấn lên đỉnh đầu, kéo miệng cô ngậm lại tóc dài nhét sau lỗ tai, lỗ tai trắng nõn nà, ghé vào bên cạnh nhỏ giọng dụ dỗ, "Ngoan, nói ra, nói ra anh liền cho em, nói cho anh biết, nói muốn gì nào?" Trong lòng Túc Kỳ vừa xấu hổ vừa tức giận, cô không biết vấn đề của cô cũng là vấn đề của Diệp Tử Nam, đối với chuyện nam nữ cô chưa bao giờ có dục vọng mãnh liệt như thế này, mãnh liệt đến đáng sợ, căn bản là cô không khống chế được, cảm giác đó quá khó chịu. Mà người khởi xướng Diệp Tử Nam không biết nổi điên cái gì, một đêm đều ở đây thay đổi các tư thế ép cô đi vào khuôn khổ. Cô há miệng trừ ưm ra, một chữ khác cũng không có, cô bây giờ nói không được, cau mày cắn môi, thẹn quá hóa giận, vừa đẩy Diệp Tử Nam ra, vừa giùng giằng đứng dậy, bướng bỉnh mở miệng, "Anh tên bại hoại này, em không cần, anh tránh ra!" Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép. Diệp Tử Nam đỡ người lảo đảo lắc lư lập tức sẽ té từ ghế salon xuống, vẻ mặt đùa giỡn, "Ơ, có khí phách thế, hả?" Âm cuối cùng trầm thấp từ miệng anh bay ra, trăm nghìn thay đổi, đặc biệt mê người, vừa nói vừa cúi người nhìn cô, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên ánh sáng nhỏ, trực tiếp nhìn vào lòng cô. Diệp Tử Nam nhìn cô toàn thân làn da trắng mịn cũng đã biến thành màu hồng....Kéo tay cô cầm của mình, dẫn dắt từng bước, "Muốn anh có phải không?" Túc Kỳ tùy tiện gật đầu, gấp gáp chảy ra vài giọt nước mắt. "Vậy em còn chạy lung tung không?" Đầu óc Túc Kỳ mê man, căn bản không biết anh đang nói gì, theo quán tính gật đầu một cái. Diệp Tử Nam nhìn đôi mắt cô ngấn lệ mông lung, vẻ mặt mơ hồ gật đầu, lại bắt đầu nổi nóng, "Còn dám lung tung?! Em còn dám chạy lung tung nữa không?" Túc Kỳ nhìn anh trợn mắt râu ria cũng dựng lên hết liền biết mình trả lời sai rồi, lập tức lắc đầu. Diệp Tử Nam nhìn cô rơi nước mắt càng lúc càng nhanh, rốt cuộc trong lòng không đành, ôm cô đi vào phòng tắm. Lúc quy luật co rút nhanh và trí mạng từ từ biến mất, người trong ngực ôm cổ anh ngủ mê man, anh mới rút người ra ngoài để lại dấu vết trên gương trong phòng tắm. Tác giả có lời muốn nói:!!!!! Tăng thêm tổng cộng hơn bốn ngàn chữ có "thịt"!!! Chính là nếu không tung hoa không cất giấu không để lại lời bình luận cho Bá vương Đông ca, thì Đông ca sẽ không bao giờ.... cho các bạn ăn thịt nữa!!! Các bạn sau này sẽ ăn củ cải rau xanh cây cỏ đi!!! Các bạn hãy làm thỏ giấy đi!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]