Túc Kỳ tới bệnh viện hỏi ý tá mới tìm được phòng bệnh.
Khi cô gái nằm trên giường nhẹ giọng gọi cô một tiếng "Cô giáo", trái tim Túc Kỳ mới thả lỏng.
Túc Kỳ đối với Dư Hiểu ấn tượng cũng không sâu sắc, chỉ nhớ em ấy là một cô gái yên lặng, thân thể yếu đuối, có thể là do ít tập luyện, nên cơ thể không tốt, quanh năm sắc mặt tái nhợt, ngược lại thành tích trong lớp luôn đứng đầu danh sách.
Khi bác sĩ khám bệnh, đặt ống nghe một lát vẻ mặt liền cứng lại hỏi, "Tiền sử em có bệnh gì không?"
Dư Hiểu nhẹ giọng trả lời, "Em có bệnh tim, tính chất bẩm sinh."
Bác sĩ vừa nghe liền nóng nảy, "Có bệnh tim mà còn vận động kịch liệt, người trẻ tuổi không biết quí trọng thân thể của mình."
Túc Kỳ nghe xong giật mình, thế mà cô không biết! Cô cái gì cũng không biết! Cô theo lớp này hai năm, không biết Dư Hiểu cố ý giấu diếm hay do cô căn bản không quan tâm, thế nên chuyện lớn như vậy mà cô cũng không biết!
Chán nản và hối hận một cỗ xông vào đầu cô, vẻ mặt cô lo lắng hỏi, "Hiện tại em ấy có gì nguy hiểm không?"
Bác sĩ liếc nhìn cô một cái, "Cô là như thế nào với người bệnh?"
"Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy."
"Tạm thời không có gì nguy hiểm, sau này nhất định phải chú ý không để người bệnh hoạt động mạnh, thân thể cô ấy đã..."
"Bác sĩ, tình huống của em em đều biết, thầy đừng nói nữa." Dư Hiểu chợt ngắt lời bác sĩ, dùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-that-cay-lim-co-the-dua/1542551/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.