Thở dài, hết biết làm sao với phản ứng của bản thân, Tô Hướng Vãn rời máy tính, ra khỏi phòng liền thấy ba mẹ đang ngồi ở sopha, nghe tiếng động cả hai đồng loạt nhìn về phía nàng.
Nàng đi lấy đồ ăn mua bên ngoài đặt lên bàn cơm, sau đó dọn chén đũa, từ đầu tới đuôi vẫn không nói một lời, Tô Hướng Vãn thật sự không có tâm tình trò chuyện cùng ba mẹ.
"Ba, mẹ, ăn cơm thôi". Đợi mọi thứ xong xuôi, Tô Hướng Vãn mới lên tiếng kêu ba mẹ mình, tiếp theo đưa mắt nhìn Tô Vị Tích, "Tô Vị Tích, lại đây ăn cơm".
"Dạ!" Tô Vị Tích lập tức đứng dậy từ sopha, chạy từng bước nhỏ đến phòng ăn, ngồi vào ghế, hết thảy động tác vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Hướng Vãn.
"Hướng Vãn a......" lúc dùng cơm, bà Tô rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Mẹ thấy tiểu Tống không tệ, thái độ con đối với người ta hình như cũng kém quá đó".
Nàng ngừng gắp rau, tâm tình vốn không tốt nên khẩu vị cũng đi theo không tốt, cả ngày nhìn Tống Trạch giống hệt loài ruồi bọ đáng ghét luôn bay tới bay lui trước mắt là đủ thấy phiền lắm rồi, hiện tại thật vất vả mới thoát khỏi hắn, mẹ nàng còn muốn nói giúp, sắc mặt Tô Hướng Vãn càng trở nên khó coi, nàng mím môi không nói.
Liếc nhìn con gái, kỳ thật sớm biết nàng đã rất bất mãn nhưng vẫn muốn xem con gái có chấp nhận Tống Trạch hay không, đến lúc này cảm thấy Tô Hướng Vãn khó lòng kiềm nén được cơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-truy-duoi-tinh-yeu-ba-muoi-nghin-feet/3102536/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.