Ăn xong cơm trưa, Tô Hướng Vãn nói nàng mệt muốn trở về nghỉ ngơi. Nam Hướng Bắc tất nhiên không thể nào phản đối, tay xách nách mang, cùng hai mẹ con rời khỏi nhà hàng, vừa ra khỏi cửa, Tô Vị Tích bỗng nhiên ngừng bước.
"Sao vậy?" Nam Hướng Bắc dừng lại thắc mắc.
"Bắc Bắc, con có được mua đồ chơi không?" Nắm chặt tay áo Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích ngửa đầu hỏi, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn, làm cô không đành lòng cự tuyệt.
Không đợi Nam Hướng Bắc lên tiếng, Tô Hướng Vãn đã mở miệng, như là đang cảnh cáo, "Tô Vị Tích".
Biểu tình của nàng tuy đạm mạc có điều trong mắt lộ ra mỏi mệt làm cho Nam Hướng Bắc rất đau lòng, nhưng nhìn đến bé con đang chực chờ giống sắp khóc đến nơi, cô không thể nào nhẫn tâm nói "Không" với nó.
"Đại sư tỷ." Nhìn Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc lộ vẻ bối rối khó xử.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Hướng Vãn dường như hết cách, nàng nhẹ giọng, "Em đúng là luôn cưng chiều con bé".
Nghe vậy liền hiểu được ý nàng, Nam Hướng Bắc khẽ thở ra, đồng thời cũng không nỡ thấy nàng đã mệt mỏi còn phải theo hai người đi chọn đồ chơi nên cô lấy chìa khoá xe đưa cho nàng, "Chị vào xe nghỉ ngơi trước, tụi em mua xong rồi ra xe luôn".
Một tia sáng loé lên từ đáy mắt, chẳng qua mặt mày vẫn giữ vẻ bình thản, Tô Hướng Vãn chìn chằm chằm chìa khoá xe hai giây rồi gật đầu đưa tay tiếp nhận, "Cũng được".
"Vậy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-truy-duoi-tinh-yeu-ba-muoi-nghin-feet/3102434/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.