🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nam Hướng Bắc hoàn toàn kinh hoảng rồi, cô vội vàng vào mục quản lý bang hội trong trò chơi xem xét kỹ, quả nhiên phát hiện tên bang hội của các cô hiện đã không còn tồn tại.

Nam Hướng Bắc bật dậy, vội vàng từ trong phòng đi ra phòng khách, gọi Tô Hướng Vãn một tiếng, "Đại sư tỷ."

Tô Hướng Vãn như trước vẫn duy trì tạo hình "Người trầm tư" tùy ý Tô Lâm vẽ mình, nghe Nam Hướng Bắc kêu, nàng có chút nghi hoặc nhìn về phía Hướng Bắc, mà Tô Lâm cũng dừng động tác phác họa, "Vẽ đến đây là được rồi, còn lại từ từ vẽ sau cũng được."

Hình dáng cũng đã phác ra tương đối, với trình độ Tô Lâm thì không cần nhìn mẫu nữa cũng có thể dễ dàng vẽ xong.

Nhẹ gật đầu, Tô Hướng Vãn đứng dậy đi đến trước mặt Nam Hướng Bắc, thấy trên mặt cô lộ vẻ bất an, nàng không khỏi kỳ quái hỏi, "Em làm sao vậy?".

"Chị giải tán bang hội rồi sao?" Nam Hướng Bắc cau mày, trong giọng có vẻ gấp gáp, "Không thấy bang hội nữa, sao chị lại giải tán bang hội?".

Biểu tình thoáng biến đổi, Tô Hướng Vãn nhìn chằm chằm đối phương một lúc, thanh âm lạnh lùng, "Chị không có."

"Nhưng mà..." Chỉ liếc mắt Nam Hướng Bắc liền hiểu được Hướng Vãn có hơi giận, cô há hốc miệng, tạm dừng một giây, gục đầu xuống, "Em không thấy bang hội nữa, A Tào còn cho em vào sổ đen."

Tô Hướng Vãn ngẩn ra, nét mặt dịu đi một chút, nàng trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi lên tiếng, "Không còn nữa thì không còn, dù sao cũng không chơi nữa."

Ngẩng phắt đầu lên, Nam Hướng Bắc trân trối nhìn Tô Hướng Vãn, vẻ mặt không thể nào tin được.

"Không phải em cũng ngừng chơi rồi sao?" Tô Hướng Vãn đương nhiên biết hiện tại trong lòng Nam Hướng Bắc đang khổ sở, nàng nâng tay sờ hai má của cô, giọng nói mềm nhẹ, "Em xem em hiện tại mệt mỏi ra thế nào rồi? Có thời gian rảnh là phải nghỉ ngơi cho tốt, không nên chơi trò chơi nữa."

Bờ môi run run, Nam Hướng Bắc nhìn ánh mắt tràn ngập nhu tình kia, trong lòng thoáng chốc co rút. Thật lâu sau mới thở ra một hơi, đè thấp thanh âm, "Em hiểu rồi..."

"Hiểu được là tốt rồi." Trìu mến xoa hai má của cô, Tô Hướng Vãn mỉm cười rất nhẹ, tiếp theo vòng tay câu quanh cổ Hướng Bắc, "Em đi giúp chị chuẩn bị nước tắm được không? Chị mệt mỏi quá."

"Ừm." Nam Hướng Bắc khẽ đáp, khóe miệng cười cười, "Xong sẽ gọi chị."



"Ừ."

Thời điểm ra khỏi phòng khách, Nam Hướng Bắc có quay lại nhìn Hướng Vãn. Người kia vừa mới cười nói thản nhiên với mình, lúc này đang ở bên người Tô Lâm, cúi đầu chuyên chú xem chị ấy vẽ, ngẫu nhiên nâng tay vén sợi tóc mai ra sau tai.

Thu hồi tầm mắt, Hướng Bắc trở về phòng. Cô nhìn máy tính thật lâu mới đi vào phòng tắm, chuẩn bị nước ấm cho Tô Hướng Vãn.

Trong phòng tắm nhanh chóng phủ đầy sương mù lượn lờ, Nam Hướng Bắc ngồi xổm bên cạnh bồn, tay nhẹ nhàng khuấy nước, ánh mắt cô mờ mịt nhìn góc tường, lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Chính vì chỉ là trò chơi thôi, cho nên không có cũng sẽ không sao à?

Giờ khắc này Nam Hướng Bắc bỗng nhiên đối với Tô Hướng Vãn có chút thất vọng, cô chầm chậm ngồi xuống sàn phòng tắm, cũng mặc kệ nền gạch men ẩm ướt. Nam Hướng Bắc chua xót nở nụ cười, cô nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp từ lúc chơi game đến nay, thậm chí nhớ lại từng món trang bị mà cô có được tất cả đều mang dấu ấn ba chữ "Tô Mạc Che" này.

Quả thật chỉ là trò chơi mà thôi, đều là hư ảo, chẳng qua là một đống số liệu — nhưng đặt trọn vào đó đều là tâm tư tình cảm, như thế nào có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy?

Nước trong bồn dâng lên, rất nhanh tràn ra ngoài, Nam Hướng Bắc đứng dậy khóa vòi nước, đi trở ra gọi Tô Hướng Vãn tắm rửa.

"Ừa, chị sẽ vào." Nam Hướng Bắc nghe tiếng đáp của Tô Hướng Vãn trong khi nàng vẫn nghiêng người đứng bên cạnh Tô Lâm như cũ.

Khẽ thở dài, Nam Hướng Bắc trở về phòng, đổi quần áo trên người thành đồ ngủ rộng rãi, một lần nữa ngồi vào máy tính, lật tìm danh sách bằng hữu trước đây của mình xem xét.

Ngô Kiệt Tào đã nhét cô vào sổ đen, Phó Quân Quân lại không có ở đây, Âu Dương cũng vậy, Thủy Thanh Thanh không online, còn có vài bằng hữu trong bang hội cũng không online... Bên trong trò chơi rộng lớn, một thiếu niên áo trắng có vẻ thực tiêu dao, bên hông ống sáo còn giắt, nhưng hết thảy đều đã bất đồng. Trừ bỏ phong cảnh, Nam Hướng Bắc không còn thấy chút cảm giác quen thuộc nào.

Trong lúc cô đang ngẩn người, hình ảnh đột nhiên thay đổi, tiếp theo nhạc nền du dương lập tức biến chuyển sang tiết tấu chiến đấu dồn dập. Nam Hướng Bắc phục hồi tinh thần,biết là có người chủ động công kích mình, cô vội vàng đưa tay phải nắm lấy chuột, tay trái phóng tới bàn phím bấm thao tác chiến đấu, nhưng tốc độ quá chậm, Nam Cung Từ Tâm chưa kịp hoàn tất một chiêu đã ngã xuống đất.

Người giết Nam Hướng Bắc là hai sư đệ Tiêu Dao Môn vốn có quan hệ với cô rất tốt, trong đó có một người còn từng viết bài vè cho Tiêu Dao Môn.

Hai người giết cô xong cũng không nói gì liền rời đi, Nam Hướng Bắc ngay cả hồi sinh cũng đều lười, cứ để mặc hình ảnh trò chơi trắng đen như thế. Cô ngồi trước máy tính im lặng nhìn, mãi đến khi ô chat riêng tư bỗng vang lên tiếng báo tin nhắn.

Hách Liên Tiểu Hắc: "Lần cuối cùng ngươi login là lúc nào?"

Ngẩn ngơ một giây, tiếp theo Nam Hướng Bắc liền vui vẻ, rốt cuộc vẫn còn một bằng hữu chịu để ý tới mình.

Cô ngồi thẳng dậy, vội vàng hồi sinh Nam Cung Từ Tâm, sau đó trả lời Hách Liên Tiểu Hắc: "Chính là cái lần các ngươi biết ta là nữ đó... Sau đó ta bận quá nên cũng không có thời gian online."

Hách Liên Tiểu Hắc: "Ngươi có mật mã tài khoản Đại sư tỷ hả?"

Nam Hướng Bắc hạ mi mắt, cẩn thận suy nghĩ, phát hiện mình không biết mật mã tài khoản Tô Hướng Vãn, "Không có."

Hách Liên Tiểu Hắc: "Vậy ngươi có biết lần cuối Đại sư tỷ vô trò chơi là lúc nào không?"

Nam Cung Từ Tâm: "Nàng nói với ta không phải nàng giải tán bang hội."



Hách Liên Tiểu Hắc: "Ok, ta hiểu rồi."

Mày cau chặt, Nam Hướng Bắc đang định lên tiếng hỏi thì bên phía Hách Liên Tiểu Hắc nhắn qua một chuỗi số, là số điện thoại di động: "Đây là số điện thoại của ta, chờ ta tra ra chân tướng sẽ liên lạc ngươi."

"Sao cơ?"

"Ta out đây... Ngươi trước hết lúc này đừng vào trò chơi, người Tiêu Dao Môn đang căm hận muốn ngươi cùng Đại sư tỷ chết, cẩn thận bị giết." Hách Liên Tiểu Hắc lại nhắn tiếp như thế khiến Nam Hướng Bắc cả kinh, "Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì a?"

"Tiểu Hắc?".

Nhưng mà Hách Liên Tiểu Hắc bên kia đã không còn đáp lại, phỏng chừng là logout rồi.

Ôm cảm xúc phiền muộn, Nam Hướng Bắc đành đóng lại trò chơi, trước khi thoát không quên lưu lại số di động của Hách Liên Tiểu Hắc vào điện thoại của mình.

Lúc Tô Hướng Vãn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Nam Hướng Bắc ngẩn người ngồi trước máy tính, nàng thoáng suy tư, kế tiếp đi qua ôm cổ Hướng Bắc từ phía sau, "Còn đang suy nghĩ chuyện trò chơi à?"

"Chị không muốn biết vì sao bang hội bị giải tán ư?" Nam Hướng Bắc buồn bã nói, "Phó sư tỷ bọn họ là bạn của tụi mình mà, vì cái gì danh sách bạn bè của em đều biến mất, chị cũng không muốn biết sao?"

Vẻ ôn nhu trên mặt dần thu hồi, Tô Hướng Vãn lẳng lặng ôm Hướng Bắc. Một lát sau nàng mới khẽ nói, "Chị hiểu được cảm giác của em, nhưng mà em phải biết rằng, thật sự đó chỉ là một trò chơi. Có lẽ chúng ta cùng bọn họ là bạn tốt thật, nhưng ở ngoài đời thực chúng ta đã gặp mặt bao giờ đâu... Một khi không còn chơi game này nữa thì thật sự không còn mối liên hệ nào. Có thể chơi game mãi cả đời sao? Đây là chuyện sớm muộn thôi Từ Tâm."

Hướng Bắc cũng không thể phủ nhận lời Tô Hướng Vãn nói có đạo lý, chính là nỗi mất mác trong lòng khó có thể dịu xuống được ngay, cô hít một hơi sâu, khắc chế cảm xúc của mình, "Được rồi em không sao, chị nhanh tắm rửa đi."

Dừng một chút, cô bỗng nhiên đứng lên, mặt mày nhăn lại, "Để em xả nước nóng khác lại cho chị, chắc nước lạnh mất rồi."

"Không cần đâu." Tô Hướng Vãn hôn một cái lên má Hướng Bắc, "Chị vào xem, nếu lạnh thì tắm vòi sen là được rồi."

"Ừm.." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, đợi cho Tô Hướng Vãn vào phòng tắm, cô lại ngồi đó phát ngốc. Nhìn đồng hồ một cái liền đứng dậy đi qua phòng Tô Vị Tích.

Cửa không có đóng, Nam Hướng Bắc mới tới cửa phòng thì nghe được bên trong truyền ra một giọng nói dịu dàng rất dễ nghe, xướng lên một khúc đồng dao, nhẹ nhàng thanh thoát.

"Dì Hai hát thật hay." Bé con nằm trên giường ôm chăn nói xong, trong mắt rõ ràng còn mang theo sùng bái cùng vui mừng.

"Vậy về sau mỗi ngày đều hát cho con nghe." Tô Lâm nhẹ giọng cười cười, sờ đầu cô bé, "Mau ngủ đi."

"Dạ!" Tô Vị Tích nghe lời nhắm mắt lại, Tô Lâm lại mở miệng cất lên giọng hát dễ nghe.

Nam Hướng Bắc đứng ở cửa thêm một lúc rồi lặng yên không tiếng động trở về phòng.

Vậy là cuối cùng thì bé con cô độc tịch mịch làm người ta đau lòng kia, nay đã được nhiều người yêu thương quan tâm. Thật là tốt, tốt lắm.

- --/



"Tôi nói em nha, trước kia không phải rất không ưa tới quán bar sao?" Trong quán bar, Từ Nhiêu nhìn bộ dáng Nam Hướng Bắc im lặng uống rượu, nhịn không được nhíu mày.

"Trước muốn kéo em ra ngoài phải tìm một đống lý do, hiện tại sao lại thế này, không cần tôi mở miệng em đã kêu muốn đi bar."

Nam Hướng Bắc quả nhiên là một người rất có thiên phú, có lẽ là do trước đây từng lái máy bay quân đội. Tuy hiện giờ cô vẫn chỉ mới là cơ phó thứ hai, nhưng trong công ty, các cơ trưởng từng bay chung với Nam Hướng Bắc khi nhắc tới đều thừa nhận năng lực của cô đã không chỉ ở cấp cơ phó thứ hai. Bởi vì chuyện này mà công ty sốt sắng bồi dưỡng năng lực của cô, vốn là sắp xếp cho Nam Hướng Bắc hành trình ngắn bay từ thành phố Z đến thành phố S, hiện tại lại xếp xen kẽ thêm các tuyến bay dài thường kỳ.

Cũng bất đồng với lúc trước, sau này mỗi khi đến nước ngoài, không đợi Từ Nhiêu mở miệng, Nam Hướng Bắc đều giành trước hỏi xem có muốn đi quán bar uống rượu không. Từ Nhiêu nhận thấy sự khác thường của Hướng Bắc, cũng không thể chối từ.

Cái người này có bao nhiêu cố chấp Từ Nhiêu đều biết, điều Từ Nhiêu có thể làm cũng chính là đi cùng Hướng Bắc, miễn cho cô ấy uống rượu say mèm lại bị cô gái nào đó mang đi khách sạn thì không xong.

Nam Hướng Bắc uống ngụm rượu, trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Từ Nhiêu, "Cơ trưởng Từ, chị lúc gặp áp lực thì thường làm gì?"

Từ Nhiêu nhíu mày nhìn Nam Hướng Bắc một lát, đột nhiên nở nụ cười, "Lên giường với con gái."

"......" Nam Hướng Bắc không nói nên lời, tiếp theo uống một hơi cạn sạch ly rượu, "Em thì uống rượu."

"Phi công cũng không thể uống nhiều rượu." Từ Nhiêu liếc cô một cái, "Không phải em đã có Tô Hướng Vãn sao? Bị áp lực thì áp cô ấy đi."

"A......" Nam Hướng Bắc kéo khóe miệng cười cười, tiếp tục rót rượu, không có nói thêm gì nữa.

Trong nhà cô bây giờ, chính cô lại luôn có cảm giác mình là người ngoài, mỗi lần về nhà chỉ có thể nhìn cả nhà ba người bọn họ hoà thuận vui vẻ mà không cách nào hòa mình vào trong đó cùng trò chuyện.

Mấy ngày hôm trước Nam Hướng Bắc kết thúc nhiệm vụ, về nhà lại phát hiện bên trong không một bóng người, mãi đến tối cô mới biết được Hướng Vãn mang theo Tô Lâm cùng Tô Vị Tích đến công viên vẽ hoa cỏ. Cho dù trong lòng buồn khổ, cô cũng chỉ biết cười thôi.

Nam Hướng Bắc không biết mình còn có thể chịu đựng nỗi khổ sở này bao lâu, hiện tại cô càng lúc càng không muốn về nhà... Càng nghĩ đến càng khổ tâm, Nam Hướng Bắc đem ly rượu mới được rót đầy lần nữa uống cạn.

Từ Nhiêu ngồi bên cạnh, cũng không ngăn cản cô, chỉ im lặng nhìn, cùng cô vượt qua thêm một đêm làm bạn bên chén rượu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.