Rời khỏi chỗ của Từ Nhiêu, Tô Hướng Vãn thất hồn lạc phách trở về nhà. Tô Lâm vừa mới đón Tô Vị Tích đi nhà trẻ về, thấy nàng thất thần ngồi ở phòng khách, liền biết ý bảo bé con bên cạnh đang ngơ ngác về phòng chơi đùa trước.
"Em làm sao vậy?" Chị đẩy xe lăn đến trước mặt Tô Hướng Vãn, nhẹ giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?".
Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy em gái nhà mình ủ rũ như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng lúc nào cũng đường hoàng tự tin.
"Em ấy đi rồi." Tô Hướng Vãn nhỏ giọng thầm thì, cũng không nhìn chị gái, tầm mắt vẫn nhìn sàn nhà, "Em tìm không thấy em ấy ở đâu hết."
Tô Lâm sửng sốt, tiếp theo đột nhiên ý thức được chuyện gì, "Em nói Tiểu Bắc đi rồi?".
"Dạ." Tô Hướng Vãn giờ phút này tâm loạn như ma, trong đầu nàng luôn không ngừng quanh quẩn lời nói của Từ Nhiêu. Nàng một lần lại một lần tự hỏi lòng mình có phải đã thật sự không chú ý đến Nam Hướng Bắc đủ hay không, không yêu em ấy sâu đậm bằng, cho nên mỗi khi gặp chuyện mới đối xử với em ấy như vậy.
Tô Lâm trầm mặc, nàng im lặng nhìn Tô Hướng Vãn cúi đầu, cả người lâm vào cảm xúc u ám, đưa tay nhẹ nhàng cầm tay nàng, "Em ấy sẽ trở về thôi."
Cắn chặt môi, Tô Hướng Vãn vẫn cúi đầu như trước, lại lắc đầu. Thật lâu sau, nước mắt rớt xuống.
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-truy-duoi-tinh-yeu-ba-muoi-nghin-feet/3102355/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.