Rời khỏi chỗ của Từ Nhiêu, Tô Hướng Vãn thất hồn lạc phách trở về nhà. Tô Lâm vừa mới đón Tô Vị Tích đi nhà trẻ về, thấy nàng thất thần ngồi ở phòng khách, liền biết ý bảo bé con bên cạnh đang ngơ ngác về phòng chơi đùa trước.
"Em làm sao vậy?" Chị đẩy xe lăn đến trước mặt Tô Hướng Vãn, nhẹ giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?".
Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy em gái nhà mình ủ rũ như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng lúc nào cũng đường hoàng tự tin.
"Em ấy đi rồi." Tô Hướng Vãn nhỏ giọng thầm thì, cũng không nhìn chị gái, tầm mắt vẫn nhìn sàn nhà, "Em tìm không thấy em ấy ở đâu hết."
Tô Lâm sửng sốt, tiếp theo đột nhiên ý thức được chuyện gì, "Em nói Tiểu Bắc đi rồi?".
"Dạ." Tô Hướng Vãn giờ phút này tâm loạn như ma, trong đầu nàng luôn không ngừng quanh quẩn lời nói của Từ Nhiêu. Nàng một lần lại một lần tự hỏi lòng mình có phải đã thật sự không chú ý đến Nam Hướng Bắc đủ hay không, không yêu em ấy sâu đậm bằng, cho nên mỗi khi gặp chuyện mới đối xử với em ấy như vậy.
Tô Lâm trầm mặc, nàng im lặng nhìn Tô Hướng Vãn cúi đầu, cả người lâm vào cảm xúc u ám, đưa tay nhẹ nhàng cầm tay nàng, "Em ấy sẽ trở về thôi."
Cắn chặt môi, Tô Hướng Vãn vẫn cúi đầu như trước, lại lắc đầu. Thật lâu sau, nước mắt rớt xuống.
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
- --
"...... Con vô duyên vô cớ chạy tới nhà ông bà nội bên đó làm cái gì?" Nghiêng người tựa vào sô pha, Nam Cực tay cầm di động, mặt mày lộ vẻ khinh thường, "Ba nói con bao nhiêu lần rồi, dám giận dỗi vợ rồi còn chơi trò bỏ nhà ra đi à?".
Nghe những lời này của ba mà hơi quýnh quáng, Nam Hướng Bắc cào cào tóc, do dự một lát nói, "Con chỉ là cảm thấy tâm tính mình gần đây có vấn đề, cho nên muốn đi ra ngoài giải sầu lắng đọng lại một chút."
"Con cư xử như vậy mà có thể lắng đọng lại sao?" Nam Cực mở miệng không lưu tình chút nào, "Cư nhiên không nói câu nào liền bỏ chạy đến thành phố B, vợ của con tìm không thấy con nên hoảng hốt lắm rồi, mau cuốn gói về đây cho ba!"
"Ba à, chuyện này ba đừng quản." Nghe Nam Cực nói như vậy, biểu cảm Nam Hướng Bắc hơi biến đổi, bất quá rất nhanh trấn định lại, "Tách ra một đoạn thời gian, đối với con và chị ấy đều tốt...... Ba nói với chị ấy là con rất bình an, không cần lo lắng cho con."
"Con, cái đứa này." Nam Cực lắc đầu, nhưng cũng không khuyên cô nữa, "Nếu đã đến nhà ông bà nội thì thuận tiện chơi với ông bà nhiều một chút, dù sao ông bà cũng già rồi, cũng nhớ con nhiều lắm."
"Ha ha, con đang theo bà nội tưới hoa nè". Nam Hướng Bắc nói xong, ngẩng đầu nhìn đã thấy bà lão cách đó không xa hướng về phía cô ngoắc ngoắc. Cô cũng phất tay đáp lại, tiếp tục nói điện thoại, "Thôi con không nói nữa, bà nội kêu con rồi."
"Đi đi đi đi." Nam Cực có vẻ cũng không mấy kiên nhẫn với cuộc trò chuyện này, cúp điện thoại xong lại nhịn không được mà thở dài. Bất quá ông cũng không lo lắng chuyện Nam Hướng Bắc với Tô Hướng Vãn lắm, người trẻ tuổi mà, mới ở chung không bao lâu, gặp mâu thuẫn cũng là bình thường. Nhớ hồi ông và Bắc Đường Lạc Anh quen nhau, lúc đó cũng là bước từng bước một mà tới đó thôi?
Kết quả bất tri bất giác đã vài thập niên trôi qua, Nam Hướng Bắc đã lớn như vậy rồi.
Cầm bình tưới cây cho bà nội, Nam Hướng Bắc cẩn thận tưới một chậu hoa lan, sợ nhiều nước quá sẽ làm chết cây. Dù sao trước đây cô cũng từng lỡ làm rồi, bà nội trồng lan vô cùng chiều chuộng, sơ sẩy một chút thì không còn cơ hội thấy ánh mặt trời ngày mai đâu.
"Tiểu Bắc à, vẫn chưa có bạn trai à?" Bà lão bên cạnh chậm rãi hỏi, ánh mắt nhìn cháu gái rất là hòa ái, "Nếu chưa, thừa dịp lần này lại đây, để bà nội giới thiệu cho con coi mắt vài người."
Chợt nghe bà nội nói như vậy, tay Hướng Bắc run lên, bình nước nghiêng đi, lập tức đổ ra không ít nước, cũng may miệng bình cũng không có chỉa vào chậu hoa nên nước chỉ đổ xuống đất.
Buông bình xuống, Nam Hướng Bắc bất đắc dĩ nói, "Bà nội ơi, truyền thống Nam gia xưa giờ đều tự do yêu đương, mai mối là không đúng đâu."
"Ai nói." Bà nội oán trách, "Cũng không phải bắt con coi mắt xong liền kết hôn, đi gặp mặt một chút, nếu có cảm giác thì cũng là tự do yêu đương thôi."
"Ai da, dù sao con có suy nghĩ riêng của mình, bà nội đừng quan tâm nha." Nam Hướng Bắc nói xong lại cầm lấy bình nước, tưới qua hết mấy chậu hoa bên cạnh một lần, "Bà nội ơi, ông nội đi đâu sao còn chưa trở về, sắp ăn cơm chiều rồi."
"Phỏng chừng lại đang cùng với ông Lý của con so kè coi ai câu cá nhiều hơn rồi." Bà nội cho một ánh mắt xem thường, lại rất nhanh mỉm cười với cháu gái, "Nếu đói bụng thì hai bà cháu ta vào ăn cơm trước đi, không cần đợi ông già kia làm gì."
"Hơ, con chưa đói." Bình thường giờ này nếu ở thành phố Z nhất định là cô đang chuẩn bị cơm chiều cho cả nhà Tô Hướng Vãn. Nghĩ vậy Nam Hướng Bắc có chút thất thần, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cô nở nụ cười với bà nội, "Con chỉ lo bà nội đói bụng thôi."
"Nội cũng chưa đói." Miệng mới nãy còn ghét bỏ bạn già của mình, trên thực tế vẫn là để ý lắm, lão nhân gia bĩu bĩu môi, "Nếu vậy thì chờ ông già kia về cũng được."
"Dạ." Nam Hướng Bắc nhẹ nhàng đáp ứng, tưới hết mấy chậu hoa, cô và bà nội ngồi trong sân vườn, cứ như vậy nhìn sắc trời dần dần sụp tối, trong lòng thở dài một tiếng.
Buổi tối, cùng ông bà nội ăn cơm xong, lại hàn huyên một lát, thấy hai người về phòng nghỉ ngơi Nam Hướng Bắc cũng trở về phòng mình.
Nói là đi ra ngoài giải sầu làm cho bản thân tĩnh tâm lại một chút, nhưng cô biết kỳ thật là mình không dám đối mặt với Tô Hướng Vãn. Cái gì mà "Thôi thì cứ như vậy đi", nói nghe thật đơn giản, nhưng trong lòng làm sao dễ dàng chấp nhận lời chia tay như vậy được.
Kỳ thật từ lúc ngồi máy bay đến thành phố B tới nay, cô vẫn không hiểu rõ bản thân rốt cuộc là muốn cái gì, nhưng mà cô biết mình không thể tiếp tục dây dưa như vậy với Tô Hướng Vãn nữa. Một lần hiểu lầm, hai lần hiểu lầm, thậm chí là tới lần thứ ba thì có lẽ sau khi gỡ bỏ được hiểu lầm vẫn có thể vui mừng với nhau được, nhưng nếu cả hai cứ rối rắm không rõ lặp đi lặp lại nhiều lần, thì cuối cùng sẽ làm cho tất cả ôn nhu và quyến luyến trước nay đều tiêu tán, để lại trong lòng nhau chỉ còn có phiền muộn cùng chán ghét.
Cho nên Nam Hướng Bắc thật sự không muốn lại ở nơi đó, mỗi ngày đều chạm mặt Tô Hướng Vãn nhưng không cách nào làm cho con tim gần gũi với nhau.
Sau khi tắm rửa, Nam Hướng Bắc nằm lên giường một lát, ngủ không được lại không biết phải làm gì, cô không muốn để bản thân tiếp tục miên man suy nghĩ nên ngồi dậy, mở máy máy tính trong phòng lên rồi vào ứng dụng Trường Kiếm Giang Hồ, mở trò chơi login.
Từ chuyện lần trước online tới giờ, đây là lần đầu tiên Nam Hướng Bắc vào lại trò chơi, trong lòng cô có chút không yên, cũng có chút khổ sở, bởi vì cô nhớ tới lời Tô Hướng Vãn đã nói.
Nhưng mà khi vừa online, cô lại phát hiện treo trên đầu thiếu niên áo trắng kia là tên của bang hội.
Sửng sốt vài giây, tiếp theo nhấp vào bang hội, liếc mắt một cái liền thấy được phía trên cùng chỗ vị trí bang chủ ghi ba chữ "Tô Mạc Che".
Nam Hướng Bắc không thể tin được xoa xoa mắt, trong nháy mắt có cảm giác như đang mơ giật mình tỉnh dậy, thậm chí mơ hồ không rõ là rốt cuộc do mình từng mơ thấy bang hội giải tán hay vẫn là hiện tại chính mình đang nằm mơ.
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Oa, Tiểu Túng!
[ bang hội ] Hách Liên Tiểu Hắc: Oa, Tiểu Túng!
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Các ngươi đừng gọi bậy, trước tiên xác định coi là Tiểu Túng hay là Đại sư tỷ đã?
Kênh bang hội vừa mới thực yên lặng đột nhiên náo nhiệt lên, Nam Hướng Bắc càng không thể tin được những chuyện này, cô đặt hai tay lên bàn phím, nhìn trong kênh xuất hiện một loạt những cái tên quen thuộc, mũi như có cảm giác ê ẩm chua xót.
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Đây là có chuyện gì?
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Xem ra là Tiểu Túng rồi, không phải Đại sư tỷ...... này Tiểu Túng a, lần trước ta mắng ngươi như vậy thật là có lỗi, ta không biết sự tình là như thế.
Nhìn những lời này của hắn, Nam Hướng Bắc lại ngơ ngác.
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Vì sao lại nói như thế?
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Ngươi vào voicechat đi, nói miệng sẽ rõ ràng hơn.
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Được.
Vào voicechat, nghe xong mấy người bạn tốt trong bang hội mồm năm miệng mười giải thích cho mình, Nam Hướng Bắc lặng người hoàn toàn.
Bang hội là do Tô Hướng Vãn một lần nữa lập nên, nhóm bạn tốt là do nàng tìm đến từng người một giải thích khuyên họ quay về... Nhưng mà rõ ràng là chính nàng nói bằng hữu quen biết qua trên mạng một ngày nào đó sẽ cắt đứt liên hệ, vì sao ở sau lưng mình lại làm nhiều điều như vậy mà cũng không nói cho mình biết.
"Bất quá Đại sư tỷ vẫn chưa giải thích với những người khác của Tiêu Dao Môn về chuyện môn phái chiến ngày đó." Không biết cảm giác lúc này của Nam Hướng Bắc, Ngô Kiệt Tào tiếp tục, "Đều là từ cái tên phản đồ Âu Dương Vô Khuyết kia, đm nó bị con yêu tinh Liễu Phi Miên câu dẫn phản bội đám bằng hữu chúng ta."
"Hiện tại toàn bộ Tiêu Dao Môn đều nghĩ Đại sư tỷ là vì tiền mới không tiếp tục chỉ huy Tiêu Dao Môn nữa, còn cái gì mà cùng đương nhiệm chỉ huy của Đại Tuyết Cung có chuyện mờ ám, thiệt con mẹ nó chứ".
"Lúc trước thật sự không nhìn ra Liễu Phi Miên là người tâm cơ như thế, hiện tại toàn bộ Tiêu Dao Môn đều là thiên hạ của ả ta rồi, bộ ngon lắm sao, nếu không phải vì quá thích môn phái này, lão tử đã sớm trực tiếp phản môn hạ sơn (xuống núi làm phản)."
Nghe giọng Ngô Kiệt Tào trong kênh nói xong, Nam Hướng Bắc mặt mày nhăn càng chặt, cô tuyệt nhiên không biết thì ra trong trò chơi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Được rồi a Tào, Đại sư tỷ đã nói không cần để ý tới bọn họ." Thấy Ngô Kiệt Tào càng nói càng phẫn nộ thậm chí còn có chiều hướng văng tục, Phó Quân Quân vội vàng mở miệng khuyên can, "Hơn nữa, mấy người chúng ta bạn tốt chơi chung là đủ rồi, quản nhiều vậy làm gì?".
"Ả Liễu Phi Miên thích làm chỉ huy thì cứ làm chỉ huy, ta còn bớt được chuyện, không cần lại đi cực cực khổ khổ trồng lá làm thuốc gì nữa, có thời gian đi đánh phó bản không sướng sao."
"Nói là nói thế, nhưng mà năm đó Đại sư tỷ vất vả như vậy mới làm cho toàn bộ Tiêu Dao Môn được như bây giờ, kết quả bị một con tiểu tiện nhân đánh cắp thành quả, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu a." Ngô Kiệt Tào thở dài, "Bất quá nếu Đại sư tỷ nói không sao vậy thì không sao hết."
Hai nắm tay siết chặt, Nam Hướng Bắc cắn răng, trong mắt dấy lên lửa giận.
Đúng lúc này, bên trong trò chơi, một nữ tử mặc áo trắng lưng đeo đàn cổ xuất hiện trước mặt Nam Cung Từ Tâm, hình dáng thập phần tương tự Tô Mạc Che, nhưng cũng không phải nàng, mà là Liễu Phi Miên.
"Nam Hướng Bắc."
Nam Hướng Bắc kinh ngạc nhìn, Liễu Phi Miên trực tiếp kêu tên thật của cô.
"Bị Tô Hướng Vãn và Tô Lâm đối xử như vậy, cô một chút cũng không muốn trả thù họ à?".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]