Tuy Bắc Đường Lạc Anh nói vậy, nhưng lúc trước Tô Hướng Vãn đã ước định thời gian với bà là một tháng, tính ra cũng chỉ mới qua một tuần, cho nên thôi, chuyện công ty chỉ có thể tự mình bà giải quyết.
"Hướng Vãn làm tốt lắm." Đợi cho Nam Hướng Bắc đi ra ngoài, Nam Cực liền đứng dậy đến sau lưng vợ mát xa vai cho bà, "Tiểu Bắc cũng đã cố gắng, em cho hai con chút thời gian đi."
Bút vừa cầm trong tay lại lần nữa thả xuống, Bắc Đường Lạc Anh thả lỏng thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, lần đầu tiên dỡ xuống tư thái cường ngạnh kia, thanh âm cũng không còn lạnh lùng, "Chúng ta đã lâu rồi không đi thăm bố mẹ, mấy năm nay đã vất vả anh rồi."
Nam Cực ngẩn người, tiếp theo bật cười, "Sao bỗng nhiên lại nói vậy?"
"Anh nhường nhịn em nhiều năm như vậy rồi, tiếp theo không phải nên đến lượt em nhường nhịn anh sao?" Xoay qua nhìn chồng liếc mắt một cái, người phụ nữ cường thế hiển nhiên cũng không quen nói ra loại lời nói này, bà rất nhanh quay đầu lại, tốc độ nói chuyện cũng đột nhiên tăng nhanh, "Chờ Hướng Vãn học được tốt rồi, em có thể cùng anh đi khắp nơi thăm thú và thu thập tư liệu sáng tác."
Động tác mát xa ngừng lại, trong mắt Nam Cực ánh lên một chút phức tạp, rất nhanh lại hóa thành nhu hòa, ông mỉm cười bình thản, "Thì ra là như vậy...... Vậy vẫn cứ để cho hai đứa nhỏ chịu khổ chút đi."
Nghe chồng nói vậy, người phụ nữ khi nãy còn có chút ngượng ngùng, sau cũng lộ ra tươi cười.
- --
Ban đêm, Nam Hướng Bắc đứng trong phòng mình, mở máy tính đăng nhập trò chơi, kết quả vừa online đã bị người giết, cô bất đắc dĩ chuyển địa điểm sống lại, sau đó thành thành thật thật đứng ở khu vực an toàn, cầm di động gọi cho Tô Hướng Vãn.
"Làm sao vậy?" Tô Hướng Vãn vừa tắm rửa xong, đi đến bàn đang chuẩn bị mở máy tính, nhìn thấy cuộc gọi của Nam Hướng Bắc, nàng không khỏi bật cười, nhanh chóng tiếp điện thoại. Thanh âm nàng bất giác lộ ra một cỗ quyến rũ, "Nhớ chị hả, Tiểu Từ Tâm?".
Cho tới bây giờ đều chưa khi nào chống cự nổi Tô Hướng Vãn dụ hoặc kiểu này, hai má Nam Hướng Bắc nóng lên, cô nắm chặt di động, nhìn màn hình máy tính, một hồi lâu mới nói, "Liễu Phi Miên không có vào trò chơi. Ôi chao, Đại sư tỷ."
"Vậy sao?" Mở máy tính rồi cũng log in trò chơi, Tô Hướng Vãn một bên thuận miệng đáp lời, một bên nhập mật mã, "Cho nên em đây là đang nhớ vị hôn thê của mình à? Tiểu Từ Tâm?"
"Em, em nào có!" Nam Hướng Bắc lập tức phản bác, cô nghiêm mặt, mặt cũng đỏ lên, "Cô ta cũng không phải vị hôn thê của em."
"Thế à?" Tô Hướng Vãn khóe môi cong lên, "Thế ai là vị hôn thê của em vậy? Tiểu Từ Tâm ~".
"Em không có vị hôn thê." Biết Tô Hướng Vãn lại đang chọc mình, Nam Hướng Bắc cắn cắn môi, "Em chỉ có vợ, là thê tử đã kết hôn."
"Vậy sao? Sao chị không biết vậy? Tiểu Từ Tâm khi nào thì giới thiệu cho chị gặp gỡ một chút nha ~" Biết rõ ý tứ Nam Hướng Bắc, nhưng Tô Hướng Vãn chính là nhịn không được muốn đi chọc cô, trong thanh âm của nàng lộ ra điểm dụ dỗ kiều mỵ, trong đôi mắt sáng cũng lộ ra ý cười.
"Chị......" Người thành thật bên kia lập tức không nói nên lời, cứng họng một hồi mới cúi đầu nói, "Chính là chị mà."
"Chúng ta đã ly hôn rồi nha." Tô Hướng Vãn thực tự nhiên nói.
Gục đầu xuống, trong lòng Nam Hướng Bắc lúc này cũng là vạn phần hối hận quyết định trước kia của mình. Sau sự cố đã trải qua trên máy bay ban sáng, ngẫm đi ngẫm lại những chuyện trước đây như thế nào cô cũng đều cảm thấy mình là đang lãng phí thời gian.
"Đại sư tỷ, ngày mai em đi tìm người điều tra tay thám tử kia." Buồn bực suy nghĩ trong chốc lát, Nam Hướng Bắc kéo tóc nói, "Từ chỗ của hắn chắc có thể tra ra ai là người thuê hắn, đến lúc đó chúng ta trực tiếp tìm người kia tính sổ."
Nghe cô nói như vậy, Tô Hướng Vãn thu lại nụ cười, nàng nắm di động, ánh mắt nhu hòa nhìn màn hình máy tính, tiếng nói ôn nhu, "Không muốn lấy lại công đạo cho Đại sư tỷ sao? Chị bị cô ta hắt nước bẩn như vậy."
"Gần đây người đuổi giết em nhiều như thế, chắc hẳn đều là không tin Đại sư tỷ đã làm chuyện đó." Đưa tay chơi đùa móc khóa bánh bao nhỏ trên bàn, Nam Hướng Bắc thở dài, "Quan trọng nhất là Phó sư tỷ và mấy người họ còn tin tưởng Đại sư tỷ, như vậy là đủ rồi."
"Là vậy à......" Tô Hướng Vãn nhẹ giọng nói xong, xem xét định vị của Nam Hướng Bắc trên bản đồ, nàng trực tiếp truyền tống đi qua, kết quả mới đến bên rìa liền nhìn thấy Nam Cung Từ Tâm ngốc đang đứng ở khu vực an toàn, bật cười ra tiếng, "Tiểu Từ Tâm là vì sợ bị đuổi giết mới trốn ở chỗ này sao?"
"Mới không phải." Nam Hướng Bắc cũng vừa thấy được bóng lưng nữ hiệp áo trắng đeo cổ cầm, mặt cô nháy mắt đỏ lên, "Em chỉ là không biết làm gì nên ở trong này nghỉ ngơi một lát thôi."
"À......" Tô Hướng Vãn nhẹ giọng cười cười, lại bỗng cảm thấy có chút đau lòng, "Em a, rõ ràng có thể đánh trả."
Chính là mỗi lần bị đuổi giết cũng đều không đánh trả mới có thể làm cho những người đó càng hăng say đuổi giết thêm. Bằng không lấy thực lực của Nam Cung Từ Tâm làm sao lại thê thảm như vậy.
"Bởi vì bọn họ là bất bình khi chị bị tổn thương a." Nam Hướng Bắc đáp rất hiển nhiên, "Cho nên em mới không muốn đánh trả."
Sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, "Vậy hiện tại em muốn làm gì?"
"Hơ...... Làm ruộng đi?" Nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra muốn làm gì, cuối cùng Nam Hướng Bắc có chút ngượng ngùng đề nghị, Tô Hướng Vãn lập tức nở nụ cười, "Vậy vào voicechat đi, ngốc ạ~".
Gần đây lại có cảm giác trở về giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, thật là tốt.
Vì thế ngay lúc người trong giang hồ không rõ chuyện gì mà vây xem, Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn một đường bảo hộ nhau chạy tới đồng ruộng, hai người bắt đầu trồng lúa mì.
[ Giang Hồ ] Tây Môn Xuy Phong:...... Ai có thể nói cho ta biết hiện tại rốt cuộc là tình huống gì?
[ Giang Hồ ] Hạ Lưu: Ta cũng muốn biết.
[ Môn Phái ] Mộc Xuyên Nội Khốc: Wtf! Nam Cung Từ Tâm rốt cuộc cặp với ai a?
[ Môn Phái ] Âu Dương Vô Khuyết:???
[ Bang Phái ] Phó Quân Quân:!!!!!
[ Bang Phái ] Ngô Kiệt Tào:!!!!!
......
Ngay từ khi có người nhìn thấy Nam Cung Từ Tâm đi cùng với Tô Mạc Che là thảo luận trong kênh giang hồ bắt đầu dậy sóng. Lập tức truyền đến phái Tiêu Dao, Phó Quân Quân cùng Ngô Kiệt Tào nhận được tin tức cũng ở trong kênh bang phái mà thảo luận. Nam Hướng Bắc nhìn bọn họ như thế không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"Bọn họ a, thực sự là rất nhàm chán." Tay trái chống cằm, tay phải cầm chuột, giọng Tô Hướng Vãn lộ ra lười nhác, "Cày ruộng thôi mà, có cần phải vậy không?"
"Hắc, bọn họ hẳn là cảm thấy rất kỳ quái." Nghĩ đoạn thời gian vừa qua dù là trong hiện thực hay trong trò chơi cũng đều đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nam Hướng Bắc đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Tô Hướng Vãn cũng cười nhẹ, mắt nhìn hình ảnh bên trong trò chơi, thiếu niên bạch y lưng đeo ống sáo chăm chỉ cần cù trồng trọt lúa mì, trong mắt tràn đầy ngọt ngào.
Hai người cứ như vậy yên lặng trồng lúa, cũng không quản những người khác nói gì, tuy trên danh nghĩa không cùng một chỗ, lại có cảm giác như đang hẹn hò.
"Em đã tắm chưa?" Cũng không biết trải qua bao lâu, Tô Hướng Vãn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Hơ, vẫn chưa." Nghe nàng hỏi, Nam Hướng Bắc mới như ý thức được nhìn nhìn thời gian, phát hiện đã trễ rồi, vội nói, "Đã khuya rồi ôi chao, chị muốn đi ngủ chưa?"
"Em trước đi tắm đi." Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng nói, giọng chân thật đáng tin, "Chị chờ em tắm rửa xong sẽ cùng em ngủ."
Nháy mắt bởi vì ý tứ hàm xúc trong lời này, hai má Nam Hướng Bắc hồng thấu, trong lòng lại rất hưởng thụ, cô trực tiếp đứng lên, "Em bây giờ đi tắm đây."
"Ừm!" Nam Hướng Bắc đáp ứng, buông tai nghe liền cầm quần áo đi tắm rửa, mà Nam Cung Từ Tâm bên trong trò chơi tự nhiên cũng dừng lại động tác.
Nam Hướng Bắc vừa đi, Tô Hướng Vãn liền vào kênh voicechat của bang hội.
"Đại sư tỷ, hiện tại ngươi và Tiểu Túng rốt cuộc là tình huống gì vậy a? Không phải nói muốn diễn trò cho Liễu Phi Miên xem sao?" Vừa thấy nàng xuất hiện, mấy bằng hữu trong kênh lập tức sốt ruột hỏi tới, "Họ Liễu kia hôm nay đúng là không online, nhưng kiểu gì cũng sẽ có người đem chuyện nói với cô ta thôi."
"Ừ, Từ Tâm không muốn diễn trò với cô ta nữa." Thanh âm Tô Hướng Vãn thản nhiên, khóe môi lại hơi gợi lên, "Ta biết em ấy không nhẫn được bao lâu."
"A?" Nghe Tô Hướng Vãn nói như vậy, trong kênh mọi người đều sửng sốt, nếu đã sớm biết sẽ như vậy thì cần gì phải ép buộc như thế cơ chứ?
"Ta chỉ là muốn để cho em ấy làm chuyện mình muốn làm." Tựa hồ có thể đoán được tâm tư mấy người bọn họ, ý cười trên mặt Tô Hướng Vãn càng lúc càng đậm, "Cũng là cho em ấy sự tin tưởng."
Đối với chuyện của hai người cũng không rõ ràng mấy, bất quá mấy người bằng hữu luôn biết Đại sư tỷ thông minh lại có chừng mực, nàng làm chuyện gì cũng đều có lý do, nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Tiểu Túng vẫn còn bị đuổi giết rất nhiều." Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Nam Cung Từ Tâm, mấy người trong kênh vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, "Hôm nay hai người các ngươi cùng xuất hiện, làm cho ai cũng sợ ngây người."
Cư nhiên còn tiêu dao tự tại cùng nhau làm ruộng, hai người này cũng thật là...... Nhắc mới nói, rõ ràng chỉ là cùng nhau trồng lúa, ngày xưa cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy người ta trồng lúa mì ở đó, nhưng mà không biết vì sao khi nhìn thấy Nam Cung Từ Tâm cùng Tô Mạc Che hai người cùng nhau làm ruộng, tự nhiên trong không khí đều xuất hiện hương vị ngọt ngào, thật sự là kì quái.
"Ừm –" Tô Hướng Vãn kéo dài âm điệu, một lát sau nàng chậm rãi mở miệng, "Các ngươi cảm thấy ta cầu hôn Từ Tâm như thế nào, có được không?"
"Hả? Cầu hôn?!" Trong kênh mọi người trăm miệng một lời, hiển nhiên là sợ ngây người.
"Lúc trước là em ấy cầu hôn ta, cũng là em ấy chủ động li hôn ta." Như trước vẫn duy trì tư thế một tay chống cằm, thanh âm lười nhác, mi mắt Tô Hướng Vãn ý cười dạt dào, "Bây giờ đến lượt ta chủ động cầu hôn em ấy, về phần li hôn thì, để xem biểu hiện về sau của em ấy."
Cho nên nói, còn chưa có kết hôn, Đại sư tỷ đã muốn lên kế hoạch về sau cũng li hôn một lần sao? Lòng trả thù của nữ nhân phúc hắc quả nhiên không tầm thường —mấy người trong kênh đồng thời nghĩ như vậy, lại nhân tiện lặng lẽ rơi lệ thông cảm cho Nam Hướng Bắc.
Tán gẫu một chút cùng bằng hữu, Tô Hướng Vãn cũng không quên để ý thời gian. Mắt thấy Nam Hướng Bắc tắm rửa sắp xong, nàng liền mua một ít hạt giống hoa hồng từ nông phu, rồi rải vòng quanh Nam Cung Từ Tâm, ở xung quanh cô rải một vòng hoa hồng, cũng là hình trái tim.
Vì thế đến khi Nam Hướng Bắc từ phòng tắm đi ra, nhìn đến cảnh tượng trong màn hình Nam Cung Từ Tâm bị một mảng hoa hồng hình trái tim vây quanh, mà vị bạch y nữ tử kia đang ngồi ở cách đó không xa gảy đàn, lá liễu bay phấp phới.
"Chị không biết theo đuổi người khác, cho nên trước Tiểu Từ Tâm đã làm cái gì cho chị, về sau chị cũng muốn vì em mà làm một lần."
Cô nhìn thấy tin nhắn riêng Tô Mạc Che gửi đến mình trong trò chơi viết như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]