Lão Lưu mỉm cười, không đoái hoài đến bà ta.
Ngưu Thiên Phương có được câu trả lời từ Tần Vãn, bà ta dự định đến tìm Dương Hạo để nói cho rõ ràng mọi chuyện, việc này không hề liên quan đến bà ta. Còn nguyên nhân khiến Tần Vãn bị thương, bà ta cho rằng là do con bé bị té ngã, do con nhóc tự mình chịu đau mà không nói dẫn đến việc vết thương bị sưng to thành thế này.
"Chị Ngưu, đội trưởng Dương bảo tôi đến tìm chị, nói lũ lợn lại xổng chuồng, phiền chị nhanh chóng đi tìm chúng." Người đến vừa thở hổn hển vừa thuật lại tình hình.
Lúc này Ngưu Thiên Phương mới sực nhớ ra, hình như bà ta quên không đóng cửa chuồng lại khi cho chúng ăn!
"Vãn Vãn, dì đi tìm lợn trước, lát sẽ đến thăm con sau" Thân hình mập mạp theo lời nói dần biến mất.
Tần Vãn đợi bà ta đi khuất mới ngẩng đầu lên, xem ra phải để mỗi ngày của Ngưu Thiên Phương trôi qua bận rộn một chút, có như vậy bà ta mới không đến tìm cô gây rắc rối.
Trong ký ức của Tần Vãn, Ngưu Thiên Phương là một kẻ tàn nhẫn.
Không phải cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn chạy trong suốt mấy chục năm ấy, ngay từ đầu cô đã bị trông coi chặt chẽ, không có cơ hội trốn thoát.
Sau đó gần như là bị đe dọa, chỉ cần cô không phối hợp sử dụng dị năng, Ngưu Thiên Phương liền cầm dao hướng về phía cổ tay của cháu trai lớn thẳng tay rạch xuống, rạch hai nhát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-thap-nien-60/3356809/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.