Công việc trước đây mà Dương Hạo sắp xếp cũng không quá vất vả, chăm sóc ba con bò trong đội, đồ ăn trong mỗi bữa cơm cũng giống của ông nội Tần, một chiếc bánh cám bắp cải trộn rau khô to cỡ nắm tay trẻ em.
Khi đó, Tần Vãn nhớ chính mình đã cố ý thúc giục cây ăn quả phát triển, kết quả ông nội thà chịu đói chứ nhất quyết không ăn, còn dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô, sau vài lần thử, cô cũng dần quen với mùi vị của bánh cám trộn rau khô, mặc dù mỗi lần như vậy, cổ họng đều bị đau do nuốt phải trấu lẫn trong cám.
Tâm trạng Ngưu Thiên Phương rất tốt, thậm chí lúc rửa bát bà ta còn nhỏ giọng hát.
Sau một hồi bận bịu, Tần Vãn đi theo Ngưu Thiên Phương cùng rời khỏi nhà.
Đến nơi, Ngưu Thiên Phương quen cửa quen nẻo mà tìm đội trưởng, tươi cười đi đến kéo tay áo anh ta: "Đội trưởng, thím đến tìm cháu, hôm qua cháu có nói hôm nay là ngày con bé bắt đầu làm công, cháu coi thím đã đưa con bé đến đây, cháu xem rồi thu xếp công việc cho con bé được không?"
Dương Hạo cúi đầu nhìn bàn tay đang túm chặt lấy tay áo mình, thật muốn nói bà ấy nhẹ tay một chút, kéo mạnh thêm chút nữa là rách đấy! Thời buổi này kiếm được một bộ quần áo tươm tất như này cũng không dễ.
"Công việc ban đầu của cháu đã được con gái nhà họ Triệu đảm nhiệm, hiện tại cứ đi thu hoạch bắp cùng người lớn trước đã." Mặc dù lũ bò đó có hơi bẩn, nhưng dọn xong rồi cũng chẳng có việc gì làm, được liệt vào hàng những công việc nhẹ nhàng nhất, tất nhiên sẽ có nhiều người nhòm ngó.
Nhưng Ngưu Thiên Phương lại không vừa lòng với kết quả này: "Trong hội nghị lần trước, không phải cháu nói muốn tìm người thông thuộc chữ nghĩa đến từng centimet sao, đừng nhìn con bé còn nhỏ tuổi, thật ra con bé biết rất nhiều chữ đấy, thím thấy công việc này rất thích hợp với nó."
Dương Hạo sửng sốt, lời này mà bà ta cũng dám nói ra! Vậy ai cũng có thể làm nhân viên ghi công điểm được à?
Anh ta thản nhiên nói: "cháu đã tìm được người thích hợp, thím nhanh nhanh chóng chóng mà dẫn con bé ra đồng đi, mặt trời sắp lên cao bằng ngọn sào rồi." Xét về thành phần của Tần Vãn kia, không để cô đi nhặt phân đã là tốt lắm rồi.
Ngưu Thiên Phương là loại người không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, khi nhìn thấy phản ứng của Dương Hạo, liền biết anh ta đang đối phó với bà, gương mặt tươi cười rũ xuống:
"Hạo nhi, cháu không thể nể mặt thím một chút được sao? Thím cùng với mẹ cháu chính là chị em họ ruột thịt thân thiết!"
Dương Hạo liên tục xua tay xin tha, liếc nhìn Tần Vãn đang đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: "việc này cũng không phải do một mình cháu quyết định, thím nói xem nếu cháu làm như vậy, ngày mai người bị đem đi giễu phố sẽ là cháu, đây là tội danh lạm dụng chức vụ mưu cầu lợi ích cá nhân đấy!"
Nếu thật sự có người nhìn anh ta ngứa mắt, báo cáo anh ta với cấp trên, đây sẽ là một vấn đề vô cùng nhức nhối.
"Cháu đang muốn đổ lỗi cho ai đấy? Mọi chuyện trong đội đều do cháu quyết định, việc nhỏ như này, chỉ cần là việc do cháu sắp xếp còn ai dám không nghe? Chủ tịch Mao đã dạy chúng ta phải làm điều đúng đắn, cháu để một cô bé yếu ớt đi thu hoạch vụ thu, đó chính là việc làm sai trái!"
Ngưu Thiên Phương cảm thấy mình là một người rất có lý lẽ, bà ta trừng to mắt chờ Dương Hạo, chờ anh ta tiếp lời.
Dương Hạo thật sự không biết phải nói gì, chẳng lẽ muốn anh ta đứng trước mặt một cô nhóc nói nó không đủ tư cách sao? Đôi mắt đáng thương kia khiến anh ta không thể nói nên lời.
Tần Vãn đương nhiên biết mình không thể làm người ghi công điểm, theo tiêu chuẩn hiện giờ, cô không có đủ tư cách để làm bất kỳ công việc tử tế nào, ngay cả công việc chăn gia súc dễ dàng hơn trước đó cũng phải dọn phân bò trong chuồng.
Phối hợp với sự đưa đẩy của Ngưu Thiên Phương, cô nức nở kêu lên: "Anh~"
Vừa nghe thấy từ này, anh ta suýt thì nôn ra, nếu anh ta mà kết hôn sớm, có khi còn thừa sức làm cha cô đấy!
"Làm người ghi công điểm thì thật sự không thể được, để cháu nghĩ đã, thím cứ mang con bé đi làm công trước đi." Dương Hạo nhìn thân hình gầy yếu của cô bé trước mặt, trong lòng gợi lên chút xót thương.
Thấy anh ta nói vậy, Ngưu Thiên Phương liền dắt Tần Vãn xoay người rời đi.
Bà ta đương nhiên biết để Tần Vãn làm việc ghi công điểm là điều không thể, nhưng ngoài việc ghi công điểm, không phải là không có việc khác nào tốt để làm, chỉ là không phải muốn là được, bà ta muốn Dương Hạo phải nhả việc ra.
Ngưu Thiên Phương dẫn Tần Vãn đến chỗ làm công rồi rời đi, chỗ bà ta làm việc cách đây hai cách đồng.
Nhiệm vụ hôm nay là thu hoạch bắp, hai đầu bờ ruộng có mười mấy người đứng rải rác, vẫn còn một số người chưa đến. Đợi hơn mười phút sau, mọi người đều tập trung đủ cả, người phụ trách điểm danh Lưu Xảo điểm danh một lần, sau đó sắp xếp cho Tần Vãn làm nhiệm vụ dành cho trẻ nhỏ.
Tần Vãn ngoan ngoãn chấp hành và đi theo sau lưng một bé gái, chỉ là khi cô bé kia thấy cô ở phía sau, liền tránh cô như tránh ôn dịch, luôn mồm nói không muốn làm bạn với phần tử xấu xa.
Tần Vãn mỉm cười với cô bé, đi đến phía bên kia, nhiệm vụ của cô là bẻ bắp từ trên cây xuống. Nhưng trên thực tế, những đứa trẻ lớn như cô sẽ phải bẻ cả thân cây bắp, chuyện này xem như là Lưu Xảo đối cô có ác ý.
Tay phải Tần Vãn quá yếu, thậm chí không nhấc lên được, huống chi là dùng sức. Cô chỉ có thể dùng một tay bẻ thân cây bắp, rất nhanh đã bị tụt lại phía sau.
Mỗi khu vực đều sẽ được sắp xếp một người phụ trách, kẻ vướng chân vướng tay như cô đương nhiên sẽ khiến người ta không hài lòng.
"Lưu Xảo, tôi không muốn chung nhóm với cô ta!" Cô gái vừa hô lên tên Dương Phượng Kiều, nhỏ hơn Tần Vãn hai tuổi, vì nhà đông con, lại thiếu sức lao động, cho nên cô ta bị người trong nhà đưa đến đây làm công.
Tuy nhỏ hơn Tần Vãn hai tuổi nhưng cô ta cao hơn Tần Vãn tận nửa cái đầu, dáng người chắc nịch, dùng đôi mắt như sắp bốc hỏa mà trừng Tần Vãn.
Lưu Xảo dẫm một chân lên đống thân cây bắp, đang chuẩn bị dùng dây thừng bó lại thì nghe thấy có người gọi mình. Sau khi nghe rõ đầu đuôi, cô nói thẳng: "Nếu cảm thấy cô ấy chậm chạp thì hai người có thể đổi việc cho nhau."
Dương Phượng Kiều sửng sốt, không phải Tần Vãn nên bị xử phạt sao? Cô ta đang làm cả nhóm chậm tiến độ đấy!
Tần Vãn dừng động tác tay lại, nhìn Dương Phượng Kiều, đợi đổi vị trí với cô ta. Hóa ra là Lưu Xảo đang giúp cô, nếu ngay từ đầu mà sắp xếp thế này, chắc chắn sẽ có không ít người có ý kiến, nhưng bây giờ không chịu thì cũng phải chịu.
Dương Phượng Kiều chỉ có thể hậm hực đi bẻ thân cây, cô ta không muốn trong khi những người khác đều đã tan tầm mà mình vẫn phải ở lại làm việc.
Tần Vãn chỉ việc nhặt bắp cho vào giỏ rồi xách đi đổ vào xe đẩy trên bờ ruộng, nhưng ngay cả một việc đơn giản như vậy đối với cô cũng rất khó khăn.
Không có gì là không thể chịu được, cô thầm động viên chính mình.
Mặt trời dần nhô lên cao, tấm lưng của Tần Vãn cũng ướt đẫm mồ hôi, tay phải sưng tấy đau nhức vô cùng, cô phải nhẫn nhịn, giờ vẫn chưa phải là lúc.
Đến giữa trưa, tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay, lấy cơm trưa mang theo mở ra ăn, ai không mang theo thì cũng ngồi dưới bóng râm của những tán cây to nghỉ ngơi hóng mát đợi người nhà tới đưa cơm.
Đồ ăn của Tần Vãn vốn là do trong đội lo liệu, nhưng hiện tại, cô sống ở nhà Ngưu Thiên Phương, người phụ trách đương nhiên là bà ta.
"Bọn họ không mang cơm tới, cô cũng không biết đường về nhà mà ăn à?" Cứ nghĩ đến việc phải phơi nắng cả buổi chiều, Dương Phượng Kiều thầm mắng xui xẻo! Mới đầu cô ta còn tưởng trong nhóm có một người như vậy sẽ dễ bắt nạt chứ.
Tần Vãn cắn môi, cúi đầu, bả vai khẽ run lên.
Trong mắt người khác, trông cô như đang khóc.
Dương Phượng Kiều vừa vỗ vào vai phải của cô, liền thấy cả người cô đổ rạp xuống..