Bồng Lai hoàn toàn biến mất trên Biển Thông Thiên, nó trở thành lồng giam vĩnh cửu, người bên trong không thể ra ngoài, người bên ngoài không thể vào trong. 
Đây là kết quả của Tống Quy Trần. 
Hắn sẽ canh giữ trên hòn đảo này vĩnh viễn, trông coi lằn ranh ấy, từ đây giao tộc không thể lên bờ, loài người không thể đặt chân xuống đáy biển. 
Dùng sứ mệnh này, chuộc lỗi cho tất cả nghiệp nghiệt. 
Sau khi nhảy xuống từ bức tường xương trắng, nhào vào lòng Lâu Quan Tuyết, Hạ Thanh đã mơ một giấc mộng rất dài. 
Trong mộng không có ân oán, giữa cậu và Lâu Quan Tuyết chưa có yêu hận. 
Đảo Bồng Lai bốn mùa như xuân, tiếng sóng vỗ bên tai không phân rõ đêm ngày. 
Cậu và Vệ Lưu Quang đi do thám kiêm phá hoại nhà hàng xóm, bị Tuyền Già đến tận cửa tố cáo với sư phụ bọn họ. 
Sau khi sư phụ biết được chuyện này, giận vểnh cả râu, xả cho bọn họ một trận, không thèm nể nang tình nghĩa thầy trò, quẳng luôn bọn họ cho Tuyền Già. 
Tuyền Già cúi người, hài lòng nhìn vẻ mặt bực bội của hai đứa nhóc, cười tủm tỉm, phủi phủi tay: "Hai cậu bạn nhỏ, gan lớn phết đấy. Các người đánh sập mảng lớn san hô trước Thần cung, giờ đang thiếu một chân quét rác, hai người xuống dọn luôn đi." 
Hạ Thanh: "..." 
Vệ Lưu Quang: "..." 
Vệ Lưu Quang rưng rưng nhìn cậu: "Tiểu sư đệ. Dạo này sư huynh bị nội thương, không thể nhúc nhích. Chắc hẳn đệ cũng biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo chứ đúng không?" 
Hạ Thanh ngoài cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-sinh-ton-chon-cung-dinh/1300746/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.