Lại nữa. Những ký ức không thuộc về mình. Hạ Thanh nắm sáo, đứng bên bìa rừng, ngước mắt lạnh lùng nhìn người mới xuất hiện. Trên thực tế rất hiếm khi Hạ Thanh nhìn người lạ bằng ánh mắt lạnh lùng. Bởi vốn dĩ sở thích nhòm người ta đã đủ biến thái lắm rồi, giờ còn nhìn bằng ánh mắt khiêu khích thế này, cậu bị thiếu đòn chắc! Thế nên phần lớn thời gian quan sát người cậu đều giống như hồi bé ngồi trên bờ tường cũ nát mọc đầy dây leo, yên lặng, không làm phiền. Chỉ là sau khi nhìn thấy người trước mặt, cậu lại cảnh giác theo bản năng. Nhấp miệng, sắc mặt lạnh lẽo. Tống Quy Trần nhìn biểu cảm của cậu với vẻ hứng thú. Đại tế tư nước Sở khí chất ôn nhã như quân tử, chẳng qua khi nhếch môi mỉm cười lại có cảm giác như chòng ghẹo người khác, cúi đầu, con ngươi hổ phách ngậm cười, sạch sẽ và rạng rỡ, giọng nói trêu đùa: "Chậc, sao lại làm bộ dạng này. Ta biết đệ không nhớ ta, nhưng cũng không thể thiếu lễ độ với người lạ như vậy được chứ? Khi còn nhỏ nào có thế này." Hạ Thanh nắm chặt cây sáo, khớp xương gần như trắng bệch, lạnh lùng: "Ta biết ngươi?" Tống Quy Trần lại chậm rãi mỉm cười, tâm tình hắn ta không tệ, buột miệng nói: "Đúng là vẫn dễ bị trêu, chẳng trách năm xưa sư tỷ đệ nói..." Nói đến đây hắn bỗng khựng lại, nhắc tới một người đã cách rất xa, bàn tay trong áo cứng ngắc, khóe miệng hơi chìm xuống, ngơ ngẩn rất lâu, mới lần nữa cười lên. Gió lạnh lùa qua khóm trúc, lá xanh xì xào về đất mẹ, có chiếc lá lướt qua vai hắn. Vẻ hoảng hốt trong mắt hắn lóe lên rồi lại khẽ lặng im. Hắn nói: "Tiểu sư đệ, chớp mắt đã trăm năm, đệ vẫn khỏe chứ." Chớp mắt đã trăm năm, đệ vẫn khỏe chứ. Giờ khắc ấy cả linh hồn Hạ Thanh đều như đang chấn động, kéo theo muôn vàn cảm xúc chằng chịt trong lòng. Quá xa lạ. Cậu mê man chốc lát, cố gắng nén lại, giọng nói bình thản: "Ngươi nhận nhầm người." Tống Quy Trần cười nói: "Không nhầm, sao ta có thể nhận nhầm được." Hắn ta thoáng ngừng: "Ta sẽ không nhận nhầm các ngươi." Hạ Thanh không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, bèn xoay người rời đi. Tống Quy Trần nhìn thấy chiếc sáo cốt trong tay cậu, buông mi: "Thứ này là của Lâu Quan Tuyết cho đệ sao? Đến cả thần cốt hắn cũng không tiếc cho đệ." Hạ Thanh dán đầy mấy chữ 'liên quan gì tới ngươi' lên mặt, không buồn đứng lại. Tống Quy Trần có vẻ như đã quen trò chuyện với cậu như thế này, cười một tiếng không để vào lòng, đoạn thong thả nói: "Lần này ta đi Châu Đông, xuống đáy Biển Thông Thiên một chuyến, lấy được mắt trận dưới phế tích Thần cung, cũng tìm ra một vật khác. Lầu Kinh Thế đoán mệnh nói bạn cũ của ta trở về, ta cũng cho rằng sẽ là đệ. Liền mang tới đây, định bụng... trả vật cho chủ." Hạ Thanh ngừng nhịp bước, con mắt nâu nhạt nhìn hắn chằm chằm. Tống Quy Trần cúi đầu nhìn cây sáo huyết quang ngất trời trong tay cậu, thở dài: "Cho tới giờ ta vẫn chưa được thấy bộ dạng cầm kiếm của đệ đâu." Hạ Thanh bình thản: "Ngươi muốn luyên thuyên với ta đến bao giờ." Tống Quy Trần lại cười: "Trăm năm không được trò chuyện cùng đệ, vậy nên bây giờ nhiều lời một chút." Hắn vẫn giữ nguyên giọng điệu ôn hòa thân thiết như có thể tán dóc với các thím cả chiều ngoài cổng thôn. Đâu đâu cũng ôn hòa, đâu đâu cũng hòa vào phàm tục. Hạ Thanh không chịu nổi tầm mắt của hắn, đút sáo cốt về trong tay áo. Lúc này hai tay lại trở nên trống rỗng. Mà Tống Quy Trần nhìn bàn tay trống không của cậu, sững sờ, ánh nhìn thoáng ngẩn ngơ, cũng càng thêm đau xót: "Hạ Thanh... đệ... bỏ đi." Nụ cười của hắn trở nên đầy chua xót, ngàn lời muốn nói sau cùng hóa thành một tiếng thở dài, hắn cất giọng: "Ta tìm được kiếm của đệ từ nơi phế tích, chuyến này trở về vội vàng, bèn đặt kiếm A Nan trong lầu Kinh Thế. Nếu đệ nóng ruột, ta có thể đưa đệ đến ngay tối nay." Hạ Thanh không dám tin vào tai mình nữa: "Kiếm của ta??" Tống Quy Trần: "Phải." Hạ Thanh không nhịn được: "Ta có kiếm khỉ gì! Ta không thích dùng kiếm, vả lại ta cũng không biết dùng kiếm." Tống Quy Trần yên lặng nhìn cậu, như một người anh cả dịu dàng, rất lâu sau mới mở miệng trấn an: "Không sao, rồi sẽ có một ngày thích kiếm lần nữa." Độc hại. Hạ Thanh bắt đầu nắm tóc, cảm thấy bản thân mình hôm nay lạnh lùng và gắt gỏng một cách khó hiểu. Cậu rất ghét người này thật sao? Hẳn là không ghét, nhưng không ưa thì có thật. Nhưng cảm giác không ưa này cũng giống với lòng hiếu kỳ của cậu dành cho Phó Trường Sinh, rất mờ nhạt, rất nhỏ nhoi, cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tâm trạng cậu quá nặng nề. Âm thầm than thở xong, Hạ Thanh dứt khoát: "Ngươi thật sự nhận nhầm người." Cậu giơ xá lợi trên cổ tay, bình tĩnh nói: "Hiện giờ ta còn chẳng phải người, ta chính là một con quỷ, có cần ta biến hình tại chỗ cho ngươi thấy không." Tống Quy Trần bật cười: "Không cần, ta biết." Hạ Thanh: "???" Cái này ngươi cũng biết?? Tống Quy Trần nói: "Không thích kiếm thì không dùng vậy, nhưng vật của đệ chung quy vẫn cần trả lại cho đệ. Một ngày nào đấy đệ nhớ lại hết thảy, đệ sẽ lại cầm nó lên lần nữa." Hạ Thanh xụ miệng, bực bội khoát tay: "Không cần không cần, ngươi tìm được thì là của ngươi." Tống Quy Trần nhìn cậu nghiêm túc: "Ta tu đạo Thương Sinh, trong thiên hạ này ngoại trừ đệ, không ai có thể dùng được kiếm A Nan." Hạ Thanh trào phúng: "Ghê ta xịn xò ghê. Ta đáng gườm vậy sao bây giờ lại biến thành ma quỷ như thế này." Tống Quy Trần không nói, rất lâu sau mới mỉm cười, hỏi cậu: "Đúng vậy, đệ lợi hại như vậy, sao lại sống thành dạng bây giờ." Hạ Thanh không tiếp lời. Cậu cảm thấy quả nhiên, Đại tế tư không phải người bình thường. Trăm năm trước có thể hạ lệnh đánh cho giao tộc từ một tộc yêu sát thiện chiến, trở thành nô súc mấy đời, đủ thấy lòng dạ người này cứng rắn như đá. Hạ Thanh nói: "Kiếm A Nan ngươi cứ giữ, dù sao ta cũng không cần." Tống Quy Trần: "Sư phụ mà nghe được lời này của đệ, đoán chừng có thể tức giận đến mức đội mồ sống dậy." Hạ Thanh cau mày: "Sư phụ mà ngươi nói, có phải ông già lúc nào cũng vừa nói vừa thở phì phò, lại còn thích kéo dài âm cuối không." Giọng nói thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu. Tống Quy Trần nghĩ nghĩ, cười nói: "Ừ, sư phụ cho rằng nói như vậy rất có phong độ cao nhân." Hạ Thanh câm nín: "Cao nhân con khỉ, trông chẳng khác nào sắp xuống lỗ." Tống Quy Trần nhướng mày, một lời 'Không biết lớn nhỏ' muốn nói nên câu, nhưng lại thu về, khóe môi mỉm cười, hoài niệm mà gật đầu một cái: "Đích xác." Hạ Thanh nói xong lại im lặng. ... Xem ra ảo giác mà hoa linh vi gợi lên chính là ký ức của Tiểu sư đệ nọ. Hạ Thanh lấy làm phiền não, rốt cuộc hệ thống cho cậu biến thành cái khỉ gì. Cậu lại bắt đầu túm tóc, không quan tâm Tống Quy Trần thêm nữa, đi thẳng về tẩm điện Đế vương. Đi được nửa đường, còn không quên cau mày, lại quay đầu cảnh cáo: "Ta không phải Tiểu sư đệ gì đó của ngươi, ngươi không cần tìm ta trả kiếm! Thanh kiếm đệ nhất thiên hạ đấy vào tay ta chỉ có nước phí của mà thôi!" Tống Quy Trần đưa mắt nhìn cậu rời đi, cũng im lặng không nói nữa, vạt áo phấp phới, đợi đến khi bóng lưng Hạ Thanh khuất khỏi tầm nhìn. Hắn chìa tay, đón lấy một chiếc lá rụng rơi lên bàn tay hắn. Tóc dài dưới trâm mộc mượt mà, Đại tế tư trẻ tuổi đứng giữa ánh tím phủ quanh tháp Phù Đồ, rũ mắt, rất lâu sau mới lắc đầu mỉm cười, tự nhủ. "Đã một trăm năm trôi qua, tính tình vẫn bướng bỉnh như vậy, vĩnh viễn trì trệ với chuyện của chính mình." "... Vậy mà lại đau đớn đến tự mình phong bế, tại sao ban đầu phải làm như vậy đây." Âm thanh của hắn nhẹ tan trong gió, hắn ngẩng đầu, nhìn tháp Phù Đồ trang nghiêm trong ánh tử quang, nét mặt lạnh tanh. Kiếm Tư Phàm bên tay ồn ào rục rịch. Tống Quy Trần nói: "Đừng vội, sắp rồi." "Đừng vội, sắp rồi." Nến nhân ngư sắp cháy cạn rồi. Lâu Quan Tuyết đối mặt với lời giục giã của Hạ Thanh, buông mi, đáp lại bốn chữ như vậy. Hạ Thanh cũng không ngờ, trên đường trở về tẩm điện lại đụng trúng Lâu Quan Tuyết vừa trực tiếp rời đi từ xuân yến. Cậu mới gặp phải Tống Quy Trần, tâm trạng không tốt, đầu còn chưa gỡ chỉ xong xuôi, người đã bị Lâu Quan Tuyết mang đến nơi này. "Đây là chỗ nào?" Hạ Thanh nhìn xung quanh, không nghĩ bên cạnh cấm địa nước Sở còn xây một lầu để sách cổ kính và trang nhã như vậy. "Lầu Thiên Cơ." "Hm? Lầu Thiên Cơ, sao ta lại cảm giác đã nghe ngươi nhắc tới cái tên này?" Lâu Quan Tuyết biết rõ ràng lời nói của mình, không ngừng đánh giá trí nhớ của Hạ Thanh, cười một tiếng: "Nơi tính cách chết cho ta mỗi năm." Hạ Thanh: "A?" Cậu có chút thắc mắc, nhưng tâm tình vốn còn hậm hực sau khi gặp Tống Quy Trần, thế nên cũng không hỏi han gì thêm nữa. Đỉnh lầu Thiên Cơ đặt trùng trùng điệp điệp những kệ sách mấy tầng vừa nặng vừa dài, nơi này đã lâu không có người lui tới, trong ánh nến mù mờ, bụi bặm lơ lửng giữa không trung, khiến cho quầng sáng trở nên huyền kỳ tan vỡ. Hạ Thanh tò mò: "Ngươi cứ rời đi như vậy, mọi người trong xuân yến thì phải làm sao?" Lâu Quan Tuyết giơ nến nhân ngư, đầu ngón tay lướt qua từng cuốn sách, giọng nói bình đạm: "Nên làm gì thì làm nấy." Hạ Thanh: "..." Cũng không mấy ngạc nhiên. Nhân vật này làm gì có lúc nào quan tâm cái nhìn của người khác. Hạ Thanh nằm gục xuống bàn, mở to mắt nhìn sườn má Lâu Quan Tuyết. Tóc mai rủ xuống hai bên má, sống mũi như ngọc, có lẽ là do tập trung tìm đồ, thế nên môi cũng mím chặt. Áo đen hình đuôi hạc, tay áo gấm rộng dài. Như tráng băng phủ tuyết, lạnh lẽo giữa bóng đêm. Lâu Quan Tuyết trở nên tĩnh lặng, dường như bản thân hắn vốn dĩ là người như vậy, rét lạnh tận xương. Hạ Thanh buồn bực ọc khí, túm túm cọng tóc ngố trên đầu, mở miệng: "Ta vừa mới gặp Đại tế tư." Trong mắt cậu đây cũng không phải chuyện gì cần giấu giếm. Lâu Quan Tuyết rút một quyển sách, nhẹ nhàng đáp tiếng "ừ". Hạ Thanh tự mình nói tiếp: "Ta nghi lúc ngọn lửa kia mang ta tới thế giới này, cũng tiện tay đổi cho ta một linh hồn khác. Mấy giấc mơ kỳ cục ta gặp đều là của người khác, là Tiểu sư đệ của Tống Quy Trần." Lâu Quan Tuyết nghe vậy cười khẽ, hắn mang theo cuốn sách, ung dung ngồi xuống đối diện Hạ Thanh: "Ngươi đúng là gì cũng kể cho ta." Lá gan thật là lớn. Hạ Thanh ngẫm nghĩ, lẩm bẩm: "Bởi vì ta cũng chỉ có mỗi mình ngươi để kể." Lâu Quan Tuyết cười rất nhẹ: "Ừ, ngươi nói, ta nghe." Hạ Thanh cầm sáo cốt, suy nghĩ cả buổi, sau cùng vẫn quyết định kể hắn nghe: "Hắn nói lần này hắn đi Châu Đông, không chỉ tìm được manh mối về trận pháp phục yêu từ phế tích Thần cung, mà còn lấy được kiếm A Nan. Chính là thanh kiếm đệ nhất thiên hạ lần trước chúng ta nghe nói ấy. À dĩ nhiên đấy không phải phần ly kỳ nhất, ly kỳ nhất là ở chỗ hắn muốn đưa kiếm A Nan cho ta." Hạ Thanh nói đến đây, giọng điệu không một gợn sóng, nhưng lại có thể nhìn ra sự câm nín trên nét mặt. Tay cậu chọc chọc sáo cốt, khóe môi giật một cái: "Điên thật. Không sợ ta cầm kiếm A Nan của sư đệ nhà hắn đi làm chuyện xấu hả." Lâu Quan Tuyết: "Vì sao ngươi cho rằng ngươi không phải sư đệ của hắn." Sau cả quãng đường nghĩ đến chuyện này, Hạ Thanh chậm chạp đưa ra câu trả lời: "Khả năng, đây chính là cảm giác ưu việt của người hiện đại." Có lẽ trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy 'đây là một mẩu chuyện cẩu huyết'! Cậu đứng ở góc nhìn qua đường, biết được hoàn toàn nội dung cuốn sách, thân là yêu ma quỷ quái, lại còn được giáo dục bằng tư tưởng tốt đẹp của xã hội hiện đại, không có mấy khả năng thật sự thuộc về thế giới này... nhỉ. Là vậy phải không. Hạ Thanh thích quan sát người, nhưng không biết lý giải bản thân mình. Vắt óc nửa ngày, mới cho ra được một đáp án khá là phù hợp như thế. Lâu Quan Tuyết bị chọc cười: "Ngươi có thể thuyết phục bản thân mình là được." Hạ Thanh: "..." Thuyết phục được khỉ. Thôi quên đi, cứ để vậy đi. Dù gì nửa năm sau cũng rời khỏi nơi này, ra sao cũng được. Lâu Quan Tuyết nói: "Nếu hắn muốn cho ngươi kiếm A Nan, vậy thì ngươi bằng lòng là được." Hạ Thanh không chút nghĩ ngợi: "Không." Lâu Quan Tuyết cười: "Tại sao? Kiếm A Nan sẽ lấy mạng ngươi?" Hạ Thanh mím môi, nói bừa: "Cái tên này nghe không may mắn." Lâu Quan Tuyết cười nhẹ, nói: "Được, vậy thì chúng ta cự tuyệt." Hạ Thanh đổi một tư thế nằm nhoài khác, nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt, không tiếp tục câu chuyện vừa rồi, hỏi hắn: "Ngươi đến lầu Thiên Cơ tìm gì vậy." Lâu Quan Tuyết hỏi gì đáp nấy: "Gần đây nhận được một vài tin tức, đến tìm xem có thể tra được manh mối về huyết trận hay không." "Huyết trận?" Nghe quen quen? Sao cứ có cảm giác đã từng nghe nhắc tới. Lâu Quan Tuyết mỉm cười thong thả: "Không nhớ ra sao?" Nốt ruồi son trên mắt hắn bị nến phủ lên một màu tà ác. Vị trí của nốt ruồi này rất nhã, rất chuẩn. Dịch một chút về sau sẽ trở thành nốt ruồi lệ yêu diễm, dịch một chút về trước thì lại không ra màu ý vị. Hạ Thanh nhìn chằm chằm nốt ruồi của hắn hồi lâu mới muộn màng sực tỉnh, như có luồng điện xoẹt qua đầu, lẩm bẩm: "Dao Kha?" "Ừ." Lâu Quan Tuyết nói: "Ta đã tra rất nhiều sách, bao gồm cả sách cổ Thần cung năm xưa được tổ tiên coi là chiến lợi phẩm, cũng không thể tìm ra loại huyết trận này. Thật là thú vị, huyết trận làm thức tỉnh Thần linh của thánh nữ giao tộc, lại là học được từ tay con người." Giọng điệu không khỏi châm chọc. Hạ Thanh ngờ vực: "Vậy bây giờ ngươi tìm được chưa?" Lâu Quan Tuyết chống cằm, nét mặt khó đoán: "Vẫn chưa. Không có ở lầu Thiên Cơ, hẳn sẽ xuất hiện trong điện Kinh Thế." Điện Kinh Thế. Hạ Thanh ngây ngẩn. Lâu Quan Tuyết cười một tiếng trào phúng, giọng nhạt như trăng: "Có điều ta không có hứng đến điện Kinh Thế. Đối với ta câu trả lời về huyết trận cũng không quan trọng." Vậy đối với ngươi điều gì mới là quan trọng... Quyền lợi không quan trọng. Tài sắc không quan trọng. Hạ Thanh nhìn hắn chằm chằm, rất lâu, bỗng ma xui quỷ khiến hỏi thành lời: "Lâu Quan Tuyết, nếu ta nói sẽ dẫn ngươi rời cung, ngươi có bằng lòng đi không?" Lâu Quan Tuyết ngước mắt nhìn qua, mắt lặng như hồ, bình tĩnh nói: "Đi nơi nào?" "A?" Hạ Thanh vừa dứt lời đã tự cảm thấy mình điên rồi, kế đó lại bị câu hỏi của Lâu Quan Tuyết làm cho bối rối----- Lâu Quan Tuyết không nói bằng lòng hay không, mà lại hỏi đi nơi nào?! Hạ Thanh ngẫm nghĩ hồi lâu, ỉu xìu nói thật: "Không biết." Cậu còn không biết mang Lâu Quan Tuyết rời cung như thế nào, huống hồ là bàn chuyện đến nơi đâu. Lâu Quan Tuyết nghe cậu trả lời, cười một tiếng vẻ không ngoài dự đoán, vốn dĩ định im lặng như thường, nhưng khi đối diện với ánh mắt thiếu niên hắn lại đổi ý. Ngón tay đè trang sách, hắn thờ ơ hỏi: "Hạ Thanh, ngươi còn nhớ lời ngươi từng nói không." Hạ Thanh: "Nói cái gì?" Cậu đã nói nhiều lời như vậy, làm sao có thể nhớ rõ từng câu một được. Lâu Quan Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi nói ngươi không có cha mẹ, cũng như không có điểm về; không có tương lai, cũng giống không có chốn đi. Kỳ thực, nơi đi nơi về đều không nên được định nghĩa như vậy." Hạ Thanh: "A?" Sáo cốt trên bàn đã tỉnh ngủ, dán mặt nhích lại gần chủ nhân, Lâu Quan Tuyết cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài nhợt nhạt cầm lấy sáo cốt. Ánh sáng đỏ rực quỷ dị như xuyên thấu qua da thịt hòa lẫn máu tươi. Đế vương thiếu niên hắc bào ngọc quan buông mắt hững hờ, giữa ánh sáng tối mờ của lầu Thiên Cơ, khóe miệng nhếch lên, âm điệu bình tĩnh: "Ta vẫn cảm thấy mộ giao nhân rất thú vị, là nơi sinh, cũng là nơi chết, khởi đầu và kết thúc đều về một nơi. Có lẽ đây cũng là một ví dụ về chốn tới chốn lui." "Nhưng mà ta lại chẳng phải giao nhân." Hắn ngước mắt, môi đỏ như nhuốm máu mỉm cười từng chút một, xinh đẹp tựa hoa hoang. "Dĩ nhiên, ta bây giờ cũng không tính là người." Lời giáng như sấm. Hạ Thanh ngẩng phắt đầu, tròng mắt trợn to. Cậu kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt Lâu Quan Tuyết. Lời tràn lên cổ họng, nhưng lại chậm rãi nuốt trở vào. Bởi cậu bỗng nhiên cảm nhận được một loại... cô độc mà xưa nay chưa từng cảm nhận được trên người Lâu Quan Tuyết? Một loại cô độc thờ ơ không thể thấy được ngay cả khi bị ức hiếp chà đạp, phải một mình vùng vẫy ngoi lên ở lãnh cung ngày năm tuổi. Rất nhạt, nhưng gần như đã ăn sâu trong linh hồn. Hạ Thanh không nói ra lời. Gió thổi qua đỉnh lầu Thiên Cơ, ánh trăng lạnh lùng, bụi nhỏ lơ lửng trong không khí. Lâu Quan Tuyết nói: "Sau khi rời chướng ngươi đã hỏi ta, Thần có thức tỉnh trên người ta không, thật ra... ta cũng không biết." Hắn xoa xoa sáo cốt, cười nhẹ. "Có lẽ bây giờ, ta không thuộc về đại lục mười sáu châu, cũng không thuộc về Biển Thông Thiên." Lâu Quan Tuyết ngồi trong ánh nến, âm điệu thờ ơ như đánh giá người ngoài: "Ta thế này, mới tính là không có chỗ đi chỗ đến." "Vậy nên, đi nơi nào cũng đều như nhau."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]