Chương trước
Chương sau
"Đau...ư..ahhh...không cần.."

Tay cậu nhỏ bé gắt gao cầm lấy hắn cường tráng cánh tay. Môi mọng không kìm được ngâm kêu, thẳng đến khi.

"Không!! Không cần... ahh!"

Cậu lại vô pháp thừa nhận, ngất đi qua.

"Gia Hân~"- thấy đối phương choáng váng lịm đi. Khắc Dương nỉ non cái tên, tham luyến nhìn dưới thân cơ thể cực mỹ nhấp nhô thở gấp. Hàng lông mi còn vương nho nhỏ nước mắt.

Nhưng chỉ cần hắn khó khăn dâng lên cỗ thương tiếc xúc động hay động tác thả nhẹ một chút, tiểu huyệt cảm nhận được nóng sắt lui ý càng nhiệt tình mút vào. Tựu như trăm ngàn cái miệng nhỏ dùng sức cắn liếm, dùng sức co bóp."Ân...a~"- tiếng rên từ khoé môi xinh đẹp kia phun ra.

Cho dù biết, cậu hôm sau nhất định đi không nổi, hắn không dừng được. Không để ý cậu lại ngất, ra sức rút chọc.

_____

Tại yên tĩnh ban đêm, có thể tinh tường nghe thấy thanh âm da thịt va chạm, hơn nữa Gia Hân mặc dù ngất đi cũng khắc chế không được kiều mị thở thanh. Căn phòng ái muội cực điểm.

Gia Hân đem ga giường nhàu nhĩ nhét vào miệng, người dâm kêu nức nở tuyệt đối không phải cậu mà. Từ ban đêm thẳng đến sắc trời tờ mờ sáng, cậu bị hắn lăn qua lộn lại, thử mọi tư thế, khắp người đều tràn ngập dấu vết hoan ái. Cậu sớm hôn mê, nhưng đối phương như trước không biết mệt. Chỉ có không ngừng nhồi đầy...

Đây là trước khi ngất đi của cậu cuối cùng ấn tượng.

_____

"Kí chủ, ư ư ngài thật khổ mà."

"..."

"Ngài mắng tôi cũng được, đừng bơ tôi tội nghiệp."

"..."

"Kí chủ đại nhân!?"

"Tôi cần yên tĩnh!" - Gia Hân thần người ngồi trên giường, bên tai là hệ thống khóc lóc như sói tru quỷ gào. Aizzz, đây là hệ thống giúp đỡ người làm nhiệm vụ sao? Đổi nghề khóc thuê có lẽ phù hợp hơn. Tiết tháo của cậu bị mất sạch, cậu cũng không khóc nhiều bằng nó đâu.

"Kí chủ, hôm nay đã là qua 5 tuần rồi."

5 tuần? Khắc Dương đem cậu nhốt lại trong chính căn phòng của mình, các thiết bị điện tử hay liên lạc đều bị tịch thu. Hắn còn khoá kín cửa sổ, hoàn toàn không cho cậu tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Gia Hân chưa từng hoài niệm nhịp sống nhộn nhịp trước kia đến thế. Bức bối trong lòng, cậu đem chăn cuốn trên người, kéo bàn đọc sách lại gần cửa sổ. Hết cách, hắn keo kiệt không để cho cậu bộ đồ nào. Cẩn thẩn leo lên mặt bàn, cậu nhón chân ngó ra ngoài. Lỗ thông gió này chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng nhìn ra ngoài một chút, một chút cũng làm cậu thấy khá hơn.

"Anh đang làm gì?!!"

Đằng sau truyền tới âm thanh tức giận, Gia Hân sợ đến rụt người, lại quên mất mình đang đứng chênh vênh mà lắc lư ngã xuống. "Bịch!!"- cả người rơi vào vòng tay rộng lớn ấm áp. Nhưng chủ nhân của nó không phải người thanh niên ôn hoà như dương quang trước đây, hắn hiện tại là ác ma.

"Anh... anh chỉ.. Aaa!"

Gia Hân đương lắp bắp muốn giải thích, bị hắn lôi xềnh xệch rồi ném mạnh xuống giường. Cậu đau đớn ôm cổ tay. Nơi đó hằn lên từng vệt đỏ chói mắt. Chuyện này không phải ngày một ngày hai nữa.

Khắc Dương vừa mới đi làm về, đống bộ com lê và cà vạt lịch lãm, cấm dục. Nhưng ánh mắt cuồng nộ thô bạo kia đã bán đứng hắn. Hoặc có thể nói, chỉ trước mặt người này mới làm hắn lộ ra chân thật bản chất. Chiếm dục. Ích kỷ. Tham lam. Ghen tuông. Cáu giận. Hai người vốn là hai đường kẻ song song, là cậu tới trêu chọc hắn, đánh thức dã thú trong hắn. Bây giờ chán rồi thì muốn chạy? Ha... Nghĩ thật đơn giản.

"Leo lên cửa sổ. Sao, đang tìm cách thoát khỏi tôi?"

Hắn không biết mình tức giận vì bất lực không giam giữ được tâm đối phương, hay là giận vì cậu không chú ý bản thân, suýt ngã từ trên cao xuống. Động tác cởi quần áo trên tay nhanh hơn.

Nói một lời không hợp ý hắn liền cái kia cái kia, thể lực của cậu đã xài hết thuốc tăng lực cũng chịu không nổi. Gia Hân vây người vào trong chăn khẩn cầu.

"Anh không muốn."

Cao lớn thân ảnh áp xuống, phủ một bóng tối âm trầm trên mặt cậu.

"Tôi không có hỏi ý kiến của anh."

_____

Tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, Gia Hân gắt gao nhíu mày. Eo đau nhức muốn gãy, mông đau rát và trướng. Cậu cong người ngồi dậy, khó khăn đi vào phòng tắm tẩy rửa. Trong gương một cơ thể tràn đầy bạch đục, có vẻ dâm uế không chịu nổi. Những vết trầy, dấu hôn, dấu răng, vệt bầm tím nổi rõ trên làn da trắng nõn mà tái nhợt. Trên bắp đùi tinh dịch chảy dài từng dòng.

Chợt cậu nghe như tiếng tivi. Ảo giác? Gia Hân ngó đầu ra, thực sự thấy Khắc Dương đang bật tivi trong phòng. Hắn vốn cấm tiệt đài báo với cậu cơ mà.

Hắn tiến lại gần, nhìn vẻ mặt ngốc manh của cậu, tâm tình sáng sủa không ít. Tay xoa xoa mái tóc mềm của cậu.

"Tối nay tivi sẽ trực tiếp lễ trao giải. Ngoan ngoãn ở nhà chờ em. Anh không phải luôn muốn em đoạt lấy giải thưởng ảnh đế sao?"

Trong lòng Gia Hân mừng đến phát khóc. Phải ha, nhiệm vụ chính 2 của cậu : đưa nam chính tới đỉnh cao sự nhiệp. Không phải vì nó chưa hoàn thành, cậu đã cao chạy xa bay từ lâu. Uhuhu, ngày này rốt cuộc đã tới. Cậu sắp được chết rồi. Chưa bao giờ thích chết như thế luôn đó.

_____

Chờ tới khi hệ thống thông báo hắn và ba mẹ đã rời đi. Gia Hân đem chiếc bật lửa mình giấu kĩ ra, châm lên giường, rèm cửa, giá sách. Khói và lửa bắt đầu nghi ngút bốc lên. Tự nhủ một câu xin lỗi.

"Cháy!! Phòng cậu cả cháy rồi!!!!"

"Nhưng cậu hai không cấm tiệt ai lại gần phòng cậu cả. Tôi không muốn như thằng Bình vừa mất việc đâu."

"Đây là trường hợp khẩn cấp!! Cháy đó!!! Mau mau lấy chìa khoá vào dập lửa rồi nói sau."

"Phải phải!!"

Thừa dịp hỗn loạn, cậu liền chạy ra khỏi phòng. Lấy một bộ đồ mặc tạm rồi dùng xe trong gara lái tới nơi diễn ra lễ trao giải. Kì thực mỗi cuốn ngôn tình đều có một đỉnh điểm đẩy tình cảm nam nữ chính tới tình yêu bất diệt ở cuối truyện: Không phải nữ chính thì nam chính gặp nguy hiểm tính mạng. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà bất chấp bảo vệ đối phương --> auto đổ.

Tối nay sẽ có một tên biến thái theo đuôi Khắc Dương. Đây là cơ hội của cậu. Đọc lại diễn biến cho chắc ăn. Hung thủ lần này tiếp tục xài súng a. Tuy rằng không thấy đau, nhưng chẳng ai có thể quen bị súng bắn chết cả. Sắp ám ảnh cmnr. Phản diện à, không thể nghĩ ra mấy vũ khí mới lạ mà ít tổn thương hơn được à? Amen...

_____

Yến hội.

"Khắc Dương, bố mẹ rất tự hào về con."

Vị phu nhân xinh đẹp từ ái đứng bên cạnh Chu tổng, thật mừng rỡ tặng cho tân ảnh đế một lẵng hoa chúc mừng. Không biết bao nhiêu người đều phải ghé mắt lại nhìn, quả là một gia đình cực phẩm.

"Anh trai con cũng ở đây thì tốt rồi."

Chu Gia Thành tiếc nuối nói. Gia Hân vốn rất quý Dương, trước khi đi du lịch cũng hứa hẹn sẽ trở về dự lễ trao giải của em trai nó. Thế nào bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi, hôm qua còn gửi ảnh đang thăm thú Hawaii và quà lưu niệm về nhà.

"Cả đêm qua anh ấy cùng con chúc mừng rồi. Không sao đâu bố."

Khắc Dương mỉm cười, lắc lư ly rượu vang trên tay. Tên thế thân này làm việc không tồi, sẽ tăng thêm thù lao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.