Chương trước
Chương sau
Hải Dương vẫn ra sức cày cấy, bên trong vừa mềm mại vừa nóng bỏng làm mãi cũng không đủ. Sau khi cậu phát tiết xong, còn vô thức co chặt lại khiến cự vật bị bao càng chặt như muốn gẫy. Hắn lung tung hôn xuống vết sẹo bên vai phải của Gia Hân, rót toàn bộ tinh dịch nóng hổi vào trong nội đình, khiến cậu bị độ nóng của đám con cháu chết bầm kia giật mình, xụi lơ thở dốc. Thần trí rốt cuộc khôi phục.

"Ah..."

Khi hắn rút ra, chất lỏng lấp đầy hậu huyệt liền không giữ được mà ròng ròng chảy xuống đùi. Kiêu gợi tột độ.

Gia Hân nằm co quắp trên bàn khóc nức nở, đầu chôn vào cánh tay không ngừng rơi lệ. *** nó, đời trai của cậu...

Càng nghĩ càng thương tâm, âm thanh tức tưởi uất ức như sét đánh ầm xuống đầu Hải Dương. Hắn ngốc lăng nhìn cậu.

"Cậu..."

"Đừng đụng vào tôi!"

"Gia Hân..."

"..."

Hắn cẩn thận kéo cậu vào lòng mình, đau lòng nhìn gương mặt đỏ hồng ướt nhẹp.

"Không khóc nữa... cậu làm tôi khóc theo bây giờ."

"..."

Nam chính đại nhân quả thực chưa từng thử dỗ dành ai. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn luống cuống, lo lắng nhưng không biết làm gì cho phải.

"Tôi chịu trách nhiệm với cậu cả đời. Tôi thề!"

"..."

"Tôi..."

"****, ai cần cậu chịu trách nhiệm! Ông đây muốn cưới vợ đẹp sinh con ngoan! Làm xong rồi thì cút!"

Không nói thì thôi, hắn vừa nói liền làm uất ức dồn nén mấy kiếp người của cậu bạo phát. Có phải cậu xuyên sách sai giờ phong thuỷ hay không? Tại sao tên Mạnh Phong kiếp trước thoát mãi mới ra, kiếp này lại xuất hiện? Không sai, tuy cách nhận biết có hơi "đặc biệt", nhưng cậu khẳng định hắn là một với Mạnh Phong. Cậu chịu hết nổi rồi!

"Cậu nói lại xem."

Khí thế trên người hắn cũng quay quắt 180 độ.

"Cậu muốn cưới vợ sinh con?"

"Thì... rất bình thường...ai mà không muốn..."

"Còn nữa, cậu nghĩ tôi làm xong? Không phải lo cho cậu thì đã không chỉ dừng lại ở màn dạo đầu. Miệng lưỡi vẫn sắc bén như vậy, xem ra cậu còn nhiều sức lực. Chúng ta làm tiếp."

"Không!"

Quẫn trí, cậu vơ lấy con dao dọc giấy, đặt ở cổ tay mình uy hiếp.

"Cậu dám lại đây. Tôi...tôi..."

"Cậu dám chết?"

Dĩ nhiên là không! Nhiệm vụ chưa xong, cậu lại quý trọng sinh mạng, sao có thể vội hoá vàng.

"Bỏ con dao đó ra, tôi sẽ không làm nữa."

Nhìn cậu rối rắm suy nghĩ, Hải Dương thấy thật dở khóc dở cười. Cậu rất tham sống, vậy mà tối hôm đó lại liều mình cứu hắn. Nếu cứ để hắn tự sinh tự diện, chắc cậu sẽ không bị vấy bẩn bởi tình yêu điên cuồng này. Cho nên a, cậu cũng phải chịu trách nhiệm với hắn~

"Ai biết cậu nói thật hay nói dối?"

Hắn tỏ thiện chí, giơ hai tay lên đầu. Gia Hân vơ vội quần áo mặc vào, hành động đơn giản mà nay gian nan vô hạn. Phía sau dính dấp làm cậu không tự nhiên, động một chút là đau. Tại tên kia cả, cậu điên tiết đánh vào mặt hắn, càng đánh càng hăng. Để vợ trút giận, đại thiếu gia hắc đạo bị đánh đến thâm tím mặt mũi mà không dám kêu rên.

____

"Lan Anh. Lan Anh à. Dậy đi con."

"Mẹ~ hôm nay con muốn nghỉ."

"Sao vậy? Làm sao mà tự ý nghỉ học như thế này?"

"Mẹ mặc kệ con đi!"

Cô vùi người vào trong chăn. Mắt đỏ hoe. Cô vẫn không thể hiểu được. Hai người con trai làm với nhau những việc như vậy... thật, trái tự nhiên. Sao có thể? Rõ ràng họ đều yêu cô!

"Thôi, mẹ làm bữa sáng cho con này."

"Xúc xích?"

"Ừ, không phải con thích ăn sao?"

Đầu óc liên tưởng tới những hình ảnh ám ảnh trong phòng hội trưởng, cô đã muốn quên mà bữa sáng chết tiệt này còn gợi lại.

"A A A!!"

"Con làm sao thế?"

"Con không ăn! Không đi học! Mẹ để con yên!"

"A A A!!!"

____

Cuối cùng, thân là hoa khôi giảng đường, cô vẫn phải mang gương mặt vui vẻ đi học đầy đủ. Thật khéo, trên hành lang gặp hắn.

"Dương."

Hắn hờ hững quay lại. Mặt dính đầy băng cá nhân, bông băng không khác gì xác ướp.

"Chuyện... chuyện gì xảy ra? Mặt cậu?"

Ai dám đánh Hải Dương chứ?

"Vợ đánh."

Hắn nói vắn tắt hết mức có thể. Hai từ có lực sát thương rất mạnh, làm trái tim thiếu nữ của nữ chính triệt để vỡ vụn.

"Cậu... thích hội trưởng đến vậy?"

"Tôi yêu cậu ấy. Mãi mãi."

"Ha...hai người con trai, thật ư? Hai người..."

"Tình yêu phân định tuổi tác, giới tính à?"

"Tôi chỉ..."

"Có phân định, tôi cũng phá vỡ nó, tôi yêu Gia Hân."

"Phải rồi. Cậu yêu hội trưởng thật rồi."

"Không còn gì tôi đi trước."

Lan Anh nhìn dáng người mình nhung nhớ bao lâu dần rời xa, không kìm được hỏi.

"Hai người là nam đó, hai người vượt qua nổi định kiến xã hội sao?"

"Tất nhiên."

Hắn nói vọng lại.

"Vậy, chúc... hạnh phúc..."

Ở nơi không ai nhìn thấy, một giọt lệ lăn dài trên gò má cô. Cô nên dứt tình thôi, trái tim hắn nào còn chỗ trống. Cái tôi quá lớn không cho phép cô níu kéo.

____

"Nhiệm vụ chính 1 hoàn thành."

Gia Hân nằm úp sấp trên giường dưỡng thương ngơ ngác. Cứ thế... hoàn thành?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.