Lúc cậu tỉnh lại đã là tối ngày thứ ba. Toàn thân đều bủn rủn, eo đau như sắp đứt lìa. Mắt sưng phồng vì khóc quá nhiều, cổ họng khản đặc.
May mắn, tên cầm thú kia đã tẩy rửa cho cậu, chăn đệm cũng thay mới. Cậu gọi hệ thống.
"Mi nói không thể đưa ta thoát khỏi thế giới này là thế nào? Mau nói rõ."
"Do độ hắc hoá của nam chính là 100%, tính chiếm hữu quá mạnh, hệ thống không cách nào đem ngài thoát ra được, trừ khi thân thể này chết."
"Đậu moé. Nghĩa là ta phải sống trong thế giới này một đời người?"
Mạnh Phong bước vào phòng, thấy cậu nằm trên giường, hai mắt mở to nhưng vô hồn. Tâm của hắn liền bị đâm một cái.
"Anh có nấu cho em chút canh, em không ăn gì cả ngày rồi."
Nội tâm cậu phun trào. Đứa em trai bé bỏng, thích làm nũng một câu anh Gia Hân, hai câu anh Gia Hân đâu rồi? Bây giờ trực tiếp lật ngược xưng hô, còn cầm tù hắn, cường bạo hắn.
Nhìn thìa canh đã đưa đến trước mặt, cậu liền uất ức. Nhưng vẫn phải há mồm ngoan ngoãn ăn, người ta là nam chính đại nhân có bàn tay vàng, còn hắc hoá 100% , kiến hôi như hắn mà phản kháng là toi luôn.
Mạnh Phong ôm cậu vào lòng, nở nụ cười cưng chiều. Than thở.
"Anh thực yêu em, Gia Hân. Ở bên cạnh anh, vĩnh viễn đừng dời bỏ anh. Em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng, là tiền tài hay danh vọng, tính mạng của anh em cũng có thể lấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-quay-nat-ngon-tinh/3599878/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.