Vóc người Bùi Diên chưa trưởng thành, dáng người nhỏ xinh, so sánh với nam nhân, lực lượng chênh lệch rất lớn.
Tư Nghiễm lại cao lớn hơn nàng quá nhiều, hắn cũng không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để tránh thoát. Nàng vừa hơi tránh, hắn càng ôm chặt hơn.
Âm thanh tuyết rơi rào rạt quanh quẩn bên tai, giống như tiếng phát ra khi cánh bướm bị bẻ gãy.
Bùi Diên nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tư Nghiễm, tần suất tim đập của nàng và hắn dần dần đồng nhất.
Tình cảm vẫn luôn không có cách nào nói ra phải che giấu trong lòng. Rốt cuộc tình cảm của nàng đối với Tư Nghiễm là loại tình cảm gì? Chưa bao giờ nàng hiểu rõ.
Giờ đây, trong lòng dần được khai sáng, đã biết đáp án.
Sự yêu thích của nàng với Tư Nghiễm, hoàn toàn khác với bất kỳ người nào khác.
Nàng thích Tư Nghiễm, rất thích Tư Nghiễm.
Là loại thích giữa nữ nhân với nam nhân, không phải loại thích như với bạn bè hay người nhà.
Tuy nàng rất thích hắn, giờ hắn cũng ôm nàng như đối đãi với ái nhân, Bùi Diên vẫn giữ lại vài phần lý trí.
Tư Nghiễm say quá rồi, những gì hắn nói rất có thể là mê sảng.
Nếu như theo lời kia, hắn vẫn luôn đợi người, mà người đó chắc chắn không phải nàng.
Bùi Diên muốn hiểu rõ việc này, nếu trong lòng Tư Nghiễm thật sự đã có nữ nhân yêu thích, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp, kịp thời thu hồi tình cảm của mình.
Ý nghĩ rất tiêu sái, nhưng dù chỉ vừa nghĩ như vậy, nàng đã cảm thấy trái tim trong lồng ngực nhói đau ngực, cơn đau đớn dọc theo xương sườn, xuống tới bụng nhỏ.
Bùi Diên nghĩ, áo váy của mình hẳn đã nhiễm máu tươi, mùi máu tươi thấm vào không khí, cảm giác thẹn thùng khó nói xông thẳng vào trái tim.
Nàng dùng hết toàn lực, đẩy đẩy bức tường thịt cứng như đá, năn nỉ nói: “Thế tử, ngài mau buông ta ra, bằng không……”
Lời còn chưa nói xong, Tư Nghiễm quả nhiên đẩy nàng ra một chút.
Bùi Diên vừa muốn thoát đi, bàn tay to thon dài đặc trưng của Tư Nghiễm đã nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, giờ khắc này, ánh mắt hắn phức tạp nhìn nàng.
Ánh mắt Bùi Diên hơi né tránh, chuyện xảy ra kế tiếp, lại làm hai mắt nàng trừng lớn ——
Tư Nghiễm vẫn nâng mặt nàng, đột nhiên cúi người, tư thái cường thế mà không mất ôn nhu, hôn lên môi nàng.
Đôi mắt Bùi Diên khó tin trừng lớn, Tư Nghiễm lại dần khép mắt, lông mi hai người chạm nhau, nàng cũng nếm được hương rượu nhàn nhạt lạnh lẽo trên môi của hắn.
Tiểu cô nương cũng dần nhắm mắt, tuy đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân hôn môi, nhưng vẫn có thể cảm giác được, Tư Nghiễm cũng không am hiểu lắm, thậm chí có thể nói là trúc trắc.
“Buông muội muội ta ra!”
Bùi Diên nghe tiếng Bùi Hao gầm lên, trong lòng không khỏi cả kinh.
Đợi nàng mở to mắt, Bùi Hao đã mang vẻ mặt phẫn nộ chạy tới bên cạnh hai người, Tư Nghiễm lại ngất đi đúng lúc này, tuy ý thức hắn đã hôn mê, nhưng vẫn không muốn buông nàng ra.
Bùi Hao đỡ Tư Nghiễm đang treo trên người Bùi Diên lên, nhưng với vóc người hiện tại của hắn, cũng không thể dìu Tư Nghiễm đi.
Hắn nhíu mày, nói với Bùi Diên: “Ta trông ở đây, ngươi đi tìm mấy hạ nhân lại đây.”
Biểu cảm Bùi Diên có chút kinh hoàng, nói năng lộn xộn: “Chuyện vừa rồi… Ngươi không cần……”
Vẻ mặt Bùi Hao chán ghét nhìn Tư Nghiễm đã say bất tỉnh nhân sự, trầm giọng hỏi Bùi Diên: “Bùi tiểu heo, ngươi thích hắn?”
Bùi Diên hoàn toàn không nghĩ tới Bùi Hao lại nhìn ra tâm tư của nàng, vội che giấu: “Ngươi đừng nói bậy… Ta… Ta không có!”
Bùi Hao lại nói: “Nhưng hắn phải về Dĩnh Quốc, ngươi biết không?”
Nghe được hai chữ Dĩnh Quốc, Bùi Diên chỉ cảm thấy ngực như bị xẻo một chút, vẫn ra vẻ bình thường trả lời: “Vậy thì có quan hệ gì với ta? Dù sao… Dù sao nếu ngươi dám nói chuyện vừa rồi với mẫu thân, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa!”
Dứt lời, Bùi Diên quay đầu, chạy khỏi nơi này.
Trong lòng nàng có hơi hối hận, không ngờ chỉ vì muốn che giấu yêu thích với Tư Nghiễm, nàng lại có thể nói ra những lời quyết tuyệt, đả thương người như thế.
Hạ nhân kịp thời đuổi tới, đỡ Tư Nghiễm về chỗ ở.
Ban thị biết nữ nhi lần đầu có kinh, lập tức đi đến, ôn nhu kiên nhẫn trấn an cảm xúc của Bùi Diên, còn để hạ nhân chuẩn bị canh gừng táo đỏ, nói cho Bùi Diên những chuyện phải chú ý trong kì nguyệt sự.
“Diên Diên nhà chúng ta trưởng thành rồi, là đại cô nương, không phải là tiểu nữ hài nữa rồi.”
Bùi Diên thuận theo, rúc trong chăn, trong lòng ôm bình nước nóng ấm áp dễ chịu, có lẽ bởi vì vừa bị lạnh, bụng nhỏ vẫn có chút đau.
Ban thị lại nói: “Nương đã cầu cô mẫu của con, đợi nguyệt sự của con qua, liền để thần y Kỳ Quan Mạc bắt mạch cho con.”
Bùi Diên gật gật đầu.
Nàng quan sát thần sắc của mẫu thân, thầm cảm thấy, có lẽ Bùi Hao không nói ra chuyện vừa rồi.
Ban thị giúp nữ nhi dịch chăn, nghĩ Bùi Diên đã tới quỳ thủy, vậy qua một đoạn thời gian nữa, huynh muội hai người cũng nên tách ra ở riêng.
Bà vừa ra khỏi phòng, liền gặp được Bùi Hao vẻ mặt trầm trọng.
Ban thị khó có khi bày ra tư thái nghiêm khắc, hỏi: “Phụ thân vừa có răn dạy con?”
Bùi Hao rũ đầu, gật gật.
Ngữ khí Ban thị ôn hòa hơn một chút, lại nói: “Hao nhi, nương và phụ thân con luôn không ép con sửa đổi tính tình, nhưng con không nên đổi trà của thế tử thành rượu mạnh. Chuyện này, con đã sai rồi.”
Bùi Hao nhíu mày, vẫn ngoan ngoãn nhận sai với Ban thị: “Nương, con biết sai rồi.”
Ban thị nói: “Con không cần nhận sai với nương, mà nên đi xin lỗi thế tử.”
Bùi Hao chần chờ một chút, lại gật đầu, trả lời: “Con đã biết.”
*
Sáng sớm ngày kế, tuyết vừa tan.
Tuy Ban thị cố ý dặn dò đám nô tỳ, không cần gọi Bùi Diên dậy sớm, nhưng nàng lại cảm thấy dưới thân dính dính, không thoải mái.
Xuống đất thay đổi quần áo, bụng nhỏ của Bùi Diên vẫn còn ẩn ẩn đau, nàng liền nằm lại giường, rúc trong chăn ấm áp, tĩnh tâm suy nghĩ.
Bùi Diên nghĩ liên miên, nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng hai người đang nói chuyện ——
“Ta… Đêm qua ta không nên nhân lúc kính rượu, đổi trà của ngươi thành rượu.”
Người nói chuyện là Bùi Hao, trong lòng Bùi Diên cảm thấy kì lạ, hắn lại đang xin lỗi người khác!
“Nhưng ngươi… Ngươi cũng không nên làm chuyện kia với muội muội ta! Ngươi nên xin lỗi muội muội ta…”
Bùi Diên đã đoán được thân phận người đang nói chuyện với Bùi Hao, tim bỗng dưng dừng một nhịp, người nọ dùng âm thanh ôn nhu trầm thấp mà nàng quen thuộc trả lời: “Vậy… Để ta đi vào, ta sẽ xin lỗi nàng.”
“Nàng… Nàng bị bệnh, ngươi từ từ, ta hỏi muội ấy đã, xem muội ấy có muốn gặp ngươi không.”
Dứt lời, Bùi Diên liền nghe tiếng Bùi Hao hấp tấp chạy từ ngoài vào.
Bùi Hao chạy tới bên cạnh nàng, ngữ khí không vui hỏi: “Ngươi có muốn gặp hắn không?”
Bùi Diên nửa nằm trên giường, cố ý ra vẻ khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Tư Nghiễm?”
“Biết rõ còn cố hỏi, nếu ngươi không muốn gặp, ta sẽ bảo hắn đi.”
Lúc này, Tư Nghiễm đã vào phòng, thấy Bùi Hao và hai nô tỳ của Bùi Diên đều đang vây quanh giường nàng, nhìn dáng vẻ Bùi Diên giống như thật sự bị bệnh.
Hắn không nhớ rõ đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi kính rượu, Bùi Hao đổi trà của hắn thành rượu, tuy phát hiện bất thường, nhưng đang trong hôn lễ của Bùi Bật, hắn không thể nhổ rượu ra, chỉ đành nuốt xuống.
Trong đầu giờ chỉ còn vài hình ảnh lờ mờ, hình như có liên quan đến Bùi Diên.
Nghe giọng điệu vừa rồi của Bùi Hao, đêm đó trong lúc hắn say có lẽ đã đường đột mạo phạm tiểu cô nương.
Tư Nghiễm đi đến trước mặt mọi người, Thải Liên và Thải Bình ý bảo hắn ngồi vào ghế tròn gỗ đàn hương bên giường.
Thấy Thải Liên và Thải Bình vẫn đứng chờ bên mép giường, Bùi Hao không khỏi lạnh giọng nói: “Hai người các ngươi, còn không mau đi theo ta ra ngoài?”
Thải Liên và Thải Bình hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao nhị công tử đột nhiên tức giận, hai người lại nhìn Bùi Diên trên giường.
Thấy tiểu thư nhà mình gật gật đầu, cuối cùng vẫn không hiểu ra sao, đi theo Bùi Hao ra ngoài.
Bên trong khuê phòng, chỉ còn lại hai người Bùi Diên và Tư Nghiễm.
Bùi Diên kiềm chế cảm giác thẹn thùng, không biết nên mở miệng thế nào với Tư Nghiễm.
Nàng thấy dưới mắt Tư Nghiễm có vệt xanh nhạt, đêm qua hẳn không được nghỉ ngơi tốt, nhưng hắn cũng không thể hiện vẻ mất tinh thần, mắt đen trầm tĩnh, là bộ dáng nàng quen thuộc.
“Thế……”
Chưa kịp nói xong, Bùi Diên lập tức im lặng.
Cặp mắt lung linh ngập nước trừng lớn.
Chỉ thấy Tư Nghiễm cúi người đến gần nàng, dùng bàn tay to thăm dò, sờ lên trán nàng, hắn hơi nhíu mi, thử cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng.
Lông mi dài của Bùi Diên vì khẩn trương, không ngừng mấp máy.
Tư Nghiễm lại cúi người, đến gần nàng hơn, tay cũng không rời khỏi trán nàng.
Bùi Diên cảm thấy trên trán chợt lạnh, nhịp tim bỗng dưng nhanh hơn rất nhiều.
Nàng theo bản năng ngước mắt, đối diện với cặp mắt thanh lãnh thâm thúy.
Tư Nghiễm cách nàng cực gần, không e dè nhìn nàng chăm chú, hắn khó hiểu, thấp giọng lẩm bẩm: “Sờ cũng không nóng mà… Sao mặt muội lại hồng vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]