Bùi Bật thấy sắc trời không còn sớm, liền nói với muội muội: “Diên Diên, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Bùi Diên thuận theo gật đầu, tạm biệt Bùi Bật, nàng nghe lời xoay người muốn trở về, lại đúng lúc đụng vào Tư Nghiễm vừa từ Thiên Lộc Các về.
Trên người Tư Nghiễm mang theo gió lạnh mùa đông, vóc người cũng cao hơn nàng nhiều.
Bùi Diên ngẩng đầu, dưới ánh trăng mỹ lệ, dung mạo Tư Nghiễm tuấn mỹ phi phàm.
Bùi Bật thấy hai người đụng nhau, đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng trách cứ Bùi Diên: “Sao muội đi không nhìn đường thế?”
Bùi Diên ngoan ngoãn rũ mắt nhận sai với Bùi Bật và Tư Nghiễm, nhanh chóng chạy đi.
Vừa rồi huynh trưởng lại gọi Tư Nghiễm là Lâm Chu.
Nhờ chuyện lần trước nàng mới biết, Lâm Chu là tên tự của Tư Nghiễm.
Lâm trong nắng hạn gặp mưa rào*, Chu tắc vì một diệp thuyền con thuyền**.
* 久旱逢甘霖: nắng hạn gặp mưa rào
** 一叶扁舟: một chiếc thuyền nhỏ
Bùi Bật còn nói, từ khi Tư Nghiễm còn rất nhỏ, mẫu thân đã đặt cho hắn cái tên tự này.
Bùi Diên vừa chạy chậm về viện của mình, vừa nghĩ, bình thường nàng luôn gọi Tư Nghiễm là thế tử, hoặc là “Ngài”.
Nhưng nàng cũng muốn gọi hắn một tiếng, Lâm Chu.
Nơi này không có bóng người, chỉ có nàng và cái bóng của chính mình.
Bùi Diên nhỏ giọng, gọi một tiếng: “Lâm Chu.”
Nàng cũng không biết vì sao, dù chỉ lén lút gọi hai chữ này, nàng cũng vô cùng vui vẻ, cảm thấy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-phien-vuong-benh-kieu-sung-the/3390240/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.