Chương trước
Chương sau
Đại Lương vào mùa đông, thời điểm này những năm trước, đế đô thượng kinh đã có những trận tuyết lớn.

Nhưng mùa đông năm nay, bên trong thành lại không thấy mưa tuyết, trái lại, gió từ biên giới phía Bắc thổi tới càng mãnh liệt, hung ác.

Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, Bùi Diên luôn bị tiếng gió gào thét quấy rầy không thể ngủ được.

Đã là giờ Thìn, bình nước nóng để ủ ấm chăn đã sớm lạnh ngắt.

Bùi Diên biết đã đến lúc phải dậy, nhưng trời đông giá rét, tuy ý thức đã tỉnh táo, nàng vẫn không muốn chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp.

Bùi Diên híp mắt, muốn lười biếng thêm chốc lát. Mí mắt cứ dính vào nhau, chỉ sau vài giây, nàng lại thiếp đi lần hai.

Bên ngoài chiếc giường làm bằng gỗ đồi mồi, hai thị nữ nhỏ búi tóc kiểu song nha kế*, dò đầu qua bức mành giường, trông mong tiểu thư Bùi Diên nhà mình thức dậy.

* Song nha kế:



Hai tiểu thị nữ, một người là Thải Liên, một người là Thải Bình.

Hai người thấy thế, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không biết làm sao.

Thải Liên cảm thấy canh giờ đã muộn, đứng cách rèm giường, nhỏ giọng thì thào: “Tiểu thư, ngài nên dậy thôi.”

“Ừm ah ~”

Bùi Diên mềm mại đáp lại Thải Liên một tiếng, thân thể bé nhỏ gian nan động dậy vài cái, hai thị nữ nhỏ thấy vậy, thở phào một ngụm.

Chắc là tiểu thư sắp đứng dậy.

Nhưng một lúc lâu sau, lại thấy Bùi Diên vẫn nằm trên giường, không động nữa, có mỗi bàn chân nhỏ trắng nõn như ngó sen thò ra ngoài chiếc chăn thêu muôn loài chim trên tầng vân.

Thải Liên và Thải Bình khẽ nhếch miệng, hai người đang định gọi Bùi Diên tỉnh dậy một lần nữa, thì nghe thấy mấy tiếng vang nhỏ.

Xoay người nhìn lại, là chủ mẫu của phủ thừa tướng, cũng là mẫu thân của Bùi Diên, Ban thị dẫn theo một đám nô tỳ bước vào.

Ban thị vừa qua tuổi ba mươi, là chính thê của thừa tướng Bùi Thù. Bà sinh cho Bùi Thù hai nam một nữ, Bùi Diên là con gái nhỏ của Ban thị và Bùi Thù, cũng là tiểu thư con vợ cả duy nhất của phủ thừa tướng.

Thải Liên và Thải Bình đứng dậy, hành lễ với Ban thị, chúng nô tỳ nghe theo mệnh lệnh của Ban thị, kéo hết màn che của cửa sổ lên, Thải Liên và Thải Bình cũng bị gọi đi đốt hương liệu và chuẩn bị nước.

Mặc kệ hạ nhân trong phòng bận rộn, Bùi Diên vẫn nằm trên giường, điềm nhiên ngủ say.

Kiểu tóc của Ban thị là kiểu khuynh kế thường thấy của các phụ nhân trong kinh, khuôn mặt bà đoan chính, thanh nhã, bảo dưỡng rất tốt, thấy khuê nữ lười biếng như thế, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Rèm cửa đã được kéo hết lên, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, cả căn phòng cũng trở nên sáng sủa hơn.

Đợi nô tỳ thu gọn rèm giường, Ban thị liền ôm lấy thân thể thơm mềm của ấu nữ, cúi đầu ôn nhu hôn lên trán nàng, nhẹ giọng kêu: “Diên Diên, nên dậy rồi, nếu không sẽ muộn giờ gặp cô mẫu đấy.”

Cô mẫu Bùi Diên là hoàng hậu Đại Lương, khuê danh là Bùi Lệ Cơ.

Bùi Diên bắt đầu học múa từ nhỏ, hôm nay Bùi hoàng hậu gọi Bùi Diên tiến cung cũng là bởi vì bà ấy tìm được một vũ linh nổi danh trong kinh, muốn để người đó chỉ điểm vũ kĩ cho Bùi Diên.

Bùi Diên nghe thấy giọng nói ôn nhu quen thuộc của mẫu thân, biết mình không thể lười biếng nữa, mở to mắt, nhẹ giọng trả lời: “Con… Con… Dậy liền.”

Ban thị khẽ vuốt tóc đen mềm mại trên đầu nữ nhi, liếc khuôn mặt nhỏ vì mới ngủ dậy mà hơi ửng hồng.

Mặt mày Bùi Diên đã thoáng hiện những đường nét xinh đẹp, ẩn ẩn có vài phần khuynh thành.

Nghĩ đến cha nàng Bùi thừa tướng, lúc trước cũng là công tử tuấn mỹ nổi danh, cô mẫu nàng Bùi hoàng hậu, cũng là quý nữ xinh đẹp có tiếng nhân gian.

Nhà họ Bùi toàn tuấn nam mỹ nữ, tuy Ban thị cũng là mỹ nhân tướng mạo đoan chính thanh nhã, nhưng bà luôn cảm thấy, dung sắc của bà so với người nhà Bùi gia còn thiếu vài phần tinh xảo, kinh diễm. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

Khi còn bé, Bùi Diên đã là bé con phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, Ban thị và Bùi thừa tướng coi nàng như trân châu trong tay, hai người đều hy vọng ấu nữ đừng lớn quá nhanh.

Nhưng thời gian trôi nhanh, nữ nhi đã mười ba tuổi.

Bùi Diên giờ đang đúng độ tuổi choai choai không lớn, từ nhỏ nàng đã được cha mẹ chăm sóc bảo vệ, có thể nói là quý nữ lớn lên trong vại mật, tính tình hồn nhiên ngây thơ, thậm chí tới độ tuổi này rồi vẫn mang tâm tính trẻ con.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ban thị khó yên, càng ôm chặt nữ nhi hơn.

Lại qua một hai năm, bé con của bà đã phải thành thân, gả làm vợ người.

Một kiều nữ được cưng chiều như nàng, sao bà bỏ được để bé con đi gả chồng đây?

Bùi Diên ngoài miệng đồng ý với Ban thị, nhưng bộ dạng mệt rã rời, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mơ mơ màng màng.

Ban thị thấy thế, bàn tay hướng về bên hông nữ nhi, cù léc chọc nàng ngứa ngáy.

Bùi Diên cuộn thân mình bé nhỏ, rúc trong lòng mẫu thân khanh khách bật cười. Qua một lúc, nàng đã hoàn toàn tỉnh toán, vẫn chôn đầu nhỏ trong ngực Ban thị làm nũng.

Mãi một lúc sau, Ban thị mới mang được Bùi Diên đi dùng bữa sáng, đứng bên nghiêm mặt nhìn nô tỳ giúp nàng trang điểm.

Bùi Diên thuận theo, ngồi trước bàn trang điểm, mặc nô tỳ chải chuốt mái tóc đen nhánh của nàng, thiếu nữ vóc dáng mảnh khảnh thay một bộ váy màu hồng nhạt tay áo rộng.

Trong gương, tiểu mỹ nhân với đôi mắt long lanh, khi cười rộ lên, bên má còn có lúm đồng tiền ẩn hiện, bộ dạng thiên chân vô tà, trong vẻ tươi đẹp lại lộ ra vài phần kiều diễm.



Làm người khác không tự giác bị ý cười của nàng lây nhiễm, ngọt vào tận tim.

—— “Nương, con đã về!”

Người còn chưa thấy, tiếng đã đến trước.

Bùi Diên nhìn sang nơi phát ra giọng nói, thấy Bùi Hao hấp tấp chạy vào chính sảnh, hắn mới từ doanh trại quân đội phía Bắc trở về, chân còn mang ủng thêu mây, trên người vẫn mặc áo choàng nhung đỏ đậm, thiếu niên khí phách hăng hái.

Hắn trở về mang theo gió lạnh thổi vào trong phòng.

Bùi Diên vừa tỉnh ngủ, khó tránh hơi sợ lạnh, thân mình nhỏ xinh co rúm lại, phát run.

Ban thị ôn hòa nói: “Mau khép cửa lại, muội muội con vừa tỉnh, sẽ bị cảm lạnh.”

Bùi Hao nghe xong, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nghe theo lời mẫu thân, khép cửa lại.

Bùi Hao là ca ca sinh đôi của Bùi Diên, cũng là con trai thứ hai của Ban thị và Bùi thừa tướng, tướng mạo tự nhiên cũng giống người Bùi gia, tinh xảo, anh tuấn.

Tuổi tác vẫn còn nhỏ, vóc người cũng không cao lớn đĩnh bạt như nam tử đã thành niên, tuy hắn hay vào quân doanh, nhưng chưa từng thực sự ra trận. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Tính tính lại thiện võ hiếu chiến, nên để lại một vết sẹo sâu trên lông mày.

Lông mày đen như mực công thêm vết sẹo đó, khiến cả người hắn thêm phần hung ác.

Tính tình Bùi Hao không ôn hòa nho nhã giống như phụ thân Bùi thừa tướng và huynh trưởng Bùi Bật, lại có chút giống ông ngoại hắn, Ban Quân.

Nhà ngoại của Ban thị vốn là vọng tộc ở Duyện Châu, là tướng môn thế gia, Ban Quân cũng là công thần đi theo hoàng đế Át Trạch sớm nhất, cùng ông ta đánh hạ giang sơn Hãn Mã, sau khi Át Trạch xưng đế, Ban Quân được hoàng đế phong làm Trường Bình Hầu đương triều.

Ban Quân chưởng quản Bắc quân của thượng kinh, kiêm chức Tư Mã đại tướng quân, có thể nói là quyền cao chức trọng.

Tính tình Bùi Hao từ nhỏ đã thô bạo khó thuần, các phu tử học thức cao trong kinh đều sợ vị hỗn thế ma vương tính tình ngang ngược này, Ban thị và Bùi thừa tướng cũng bó tay với người con trai thứ hai, cuối cùng chỉ đành đưa hắn đến chỗ ông ngoại, để hắn tập võ từ nhỏ trong quân doanh.

Mỗi khi vào đông gần tết, Ban Quân mới đưa cháu ngoại về phủ thừa tướng, để hắn ăn tết với gia đình.

Lại nói, Bùi Hao và Bùi Diên là long phượng thai, cho nên Ban thị nuôi cả hai người cùng nhau, sau khi hai người lớn lên, cũng ở cùng trong một sân viện.

Đương nhiên bọn họ ở khác khu, phòng của họ còn cách nhau một hành lang dài.

Ban thị thiên vị ấu nữ, để Bùi Diên ở chính viện phòng hướng Nam, ca ca Bùi Hao chỉ có thể ở phòng phía Bắc, mặc dù phòng ở phía Bắc nhưng cửa phòng quay hướng Nam, ban ngày ánh sáng cũng rất đầy đủ.

Nhưng Bùi Diên không thích gọi Bùi Hao là huynh trưởng, hay ca ca.

Hắn rõ ràng chỉ chui ra trước nàng nửa khắc, sao có thể dựa vào đó liền cho rằng hắn là ca ca?

Tuy Bùi Diên biết, mỗi khi Bùi Hao cùng đám hồ bằng cẩu hữu ra ngoài cưỡi ngựa trong thượng kinh, có rất nhiều cô nương đều lộ vẻ tư xuân.

Nhưng Bùi Diên cảm thấy, Bùi Hao chính là oan gia đời trước của nàng, hắn luôn thích bắt nạt nàng, nàng không muốn kêu tên quỷ chán ghét này là ca ca đâu.

Bùi Hao, chữ Hao đọc gần giống tiếng rồng ngâm hổ gầm, nên từ nhỏ Bùi Diên liền gọi hắn là tiểu hổ, sau đó người trong nhà cũng bắt đầu gọi Bùi Hao là tiểu hổ.

Bùi Hao cảm thấy vừa gọi tiểu hổ, khí chất oai hùng của hắn liền bị ảnh hưởng, cho nên không muốn người khác gọi hắn là tiểu hổ.

Nhưng người trong nhà thấy Bùi Diên suốt ngày kêu tiểu hổ, liền cũng gọi hắn như vậy, Bùi Hao cũng chỉ có thể nhẫn nhịn

Kỳ thật, trước năm 8 tuổi, Bùi Diên và Bùi Hao vẫn chung sống rất hoà bình.

Bùi Diên và Bùi Hao là một đôi long phượng thai, cho nên khi còn bé hai người như hình với bóng, đi chỗ nào cũng đều tay nắm tay.

Tới chín tuổi, hai người tới giai đoạn chán ghét lẫn nhau, luôn bởi vì một ít việc nhỏ, khắc khẩu không ngừng, ngẫu nhiên còn ẩu đả.

Bùi Diên đánh không lại Bùi Hao được tập võ từ nhỏ, luôn khóc sướt mướt đi cáo trạng với Bùi thừa tướng.

Kết quả, Bùi thừa tướng người được xưng là công bằng chính trực, lại như mọi cha mẹ trong thiên hạ khác, đều thiên vị đứa con gái nhỏ nhất.

Cho nên chỉ cần Bùi Diên vừa cáo trạng, Bùi Hao liền bị răn dạy.

Thấy Bùi Diên đã rửa mặt chải đầu xong vẫn còn híp mắt buồn ngủ, khóe môi Bùi Hao cong lên, giọng thiếu niên non nớt trào phúng: “Mấy tháng ta không về phủ, không nghĩ tới ngươi vẫn lười nhác như thế ……”

Dứt lời, Bùi Hao lại đánh giá Bùi Diên sắp xù lông, trêu tức nói: “Chậc chậc, còn mặc đồ màu hồng, tính tình … Vừa tham ăn vừa yếu ớt, giống một con heo đợi làm thịt.”

—— “Ngươi mắng ai là heo đợi làm thịt?”

Giọng Bùi Diên vẫn mang vẻ ngây thơ trẻ con, khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận, bị Bùi Hao cười nhạo, nàng cũng hoàn toàn tỉnh táo, mệt mỏi gì cũng biến mất hết.

Ai còn lười thì người đó là heo.

Bùi Diên đã từng nhìn thấy những chú heo con mới sinh ở nhà bếp, chúng nó phấn nộn, lông xù xù, nhìn rất đáng yêu.

Nhưng bị người khác bôi nhọ là heo, chung quy vẫn không dễ chịu.

Ban thị dạy bảo Bùi Hao: “Không được nói muội muội con như vậy.”

Bùi Hao không để bụng, làm mặt quỷ, còn học tiếng heo kêu, phát ra âm thanh kì lạ, thở khò khè hổn hển.



—— “Thế nào, Bùi tiểu heo? Ngươi xem tiếng này có giống tiếng ngáy lúc ngươi ngủ không?”

“Ngươi… Ngươi……”

Bùi Diên bị chọc tức, cả người run lên, cực kì tức giận.

Nàng rất ghét Bùi tiểu hổ!

Hắn lại dám kêu nàng là Bùi tiểu heo!

Sao hắn có thể nói thân muội muội là một con heo?

Đám nô tỳ đứng bên nghe huynh muội hai người khắc khẩu, lén lút che khăn cười.

Bùi Hao nhìn Bùi Diên tức giận đến run bần bật, thích ý nhướng mày cười. Không đấu võ mồm với nàng nữa, sải bước ra khỏi chính phòng của Bùi Diên.

Bùi Diên thấy thế, cũng nhấc váy, tức giận đi theo sau Bùi Hao.

Vừa bước khỏi phòng, mấy gã sai vặt trong đình viện cung kính kêu: “Nhị công tử, tiểu thư.”

Bùi Diên ngừng bước chân ở ngoài căn phòng phía Bắc, thấy Bùi Hao vào phòng, giày bó dính bùn đất cũng không thèm cởi, dáng vẻ lưu manh lập tức chui vào chăn.

Ngay sau đó dưới ánh mắt kinh dị của muội muội, Bùi Hao khép hai mắt.

Tiếng hít thở đều đều vang lên, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, hắn đã tiến vào mộng đẹp.

Đôi mắt long lanh của Bùi Diên khó tin trừng lớn, nàng quả thực không thể hiểu nổi hành vi thô bỉ của Bùi Hao, tại sao không cởi ủng vớ rồi hãn lên giường ngủ?

Mỗi lần Bùi Hao hồi phủ, tính tình càng thô bỉ khó thuần.

Bùi Diên xách váy chạy vào Bắc phòng của nhị huynh, chạy tới bên giường, tay nhỏ túm lấy lỗ tai Bùi Hao, nói như người lớn: “Bùi tiểu hổ, ngươi dậy cho ta, giày ngươi dơ như vậy, sẽ làm bẩn giường! Giờ đã vào đông rồi, vú già giật giũ chăn trong phủ sẽ lạnh cóng tay mất!”

Bùi Hao nhíu mày sắc bén, căm giận hất tay nhỏ của Bùi Diên ra, dù chưa trợn mắt, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy hung hãn, “Ai cần ngươi lo? Đứng qua một bên đợi đi! Nếu còn quấy nhiễu ta ngủ, xem ta thu thập ngươi thế nào!”

Bùi Diên bị hắn hung dữ mắng, tức giận đến không nói nổi một câu hoàn chỉnh, vươn ngón trỏ, nũng nịu chỉ trích nói: “Ngươi… Ngươi……”

—— “Tiểu thư, phu nhân gọi ngài qua đó, ngài đừng quấy nhiễu nhị công tử nữa.”

Thị nữ Thải Liên đứng ngoài Bắc phòng, cất cao giọng nói với Bùi Diên.

Bùi Diên biết, vào mùa đông Bùi Hao rất thích ngủ, nếu nàng thật sự quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, hắn thật sự có khả năng ngang ngược giáo huấn nàng một trận, chỉ đành căm giận theo Thải Liên rời khỏi Bắc phòng.

Đợi Bùi Diên về lại phòng mình, đã thấy chính sảnh đặt lò Bác Sơn đang đốt hương liệu, khỏi nhẹ bay lên.

Quý nữ thượng kinh đều thích dùng lò Bác Sơn để xông hương quần áo, như vậy lúc đi đường cũng như mang theo làn gió thơm.

Sáng nay Bùi Diên nổi lên nhã hứng, chạy bước nhỏ đến bên cạnh lò Bác Sơn, dáng vẻ thục nhã duỗi tay áo rộng lên trên làn khói nhẹ, muốn làm ống tay áo nhiễm mùi hương cam chỉ trong lò. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

Hương cam chỉ này chỉ có ở Dĩnh Quốc, là một loại hương liệu giá cả cực cao.

Mùi hương này, lúc vừa ngửi sẽ có vị cam quýt tươi mát chua ngọt. Sau một lúc lại là mùi trầm hương và long não, cảm giác xa xăm trống trải.

Điều thú vị là, nguyên liệu tạo ra mùi hương này là một loại trái cây gọi là cam đắng.

Mấy năm trước, trái cam đắng này ở Dĩnh Quốc bị bá tánh coi như loại quả vô dụng.

Mùi vị đắng ngắt, cũng không thể làm thuốc trị bệnh.

Phủ phiên vương Dĩnh Quốc, con vợ cả của Viễn Vương Tư Thầm, cũng là thế tử Dĩnh Quốc Tư Nghiễm, lúc đi ngang qua cánh rừng cam đắng, thấy bá tánh đang muốn chặt cây, kịp thời ngăn chặn lại.

Tư Nghiễm tìm vài đại sư điều hương ở Dĩnh Quốc, lệnh cho bọn họ lấy cam đắng này làm nguyên liệu, điều chế ra một loại hương liệu độc đáo.

Cũng không biết vì sao, loại hương liệu này bị đẩy giá lên tới một hai trăm lượng hoàng kim, thậm chí cho dù có mấy trăm lượng hoàng kim, cũng không nhất định có thể mua được.

Trong thượng kinh, cho dù là quý tộc, hay vương hầu công tước, đều rất thích mùi hương làm từ trái cam đắng kia.

Bùi Diên ngửi mùi hương cam chỉ, dần dần khép mắt.

Váy áo hồng nhạt mềm mại trên người nàng cũng dần dần thấm mùi vị độc đáo của cam đắng cùng cây cỏ.

Cũng bởi vì mùi hương này mang lại cảm giác chua xót nhàn nhạt, nên mới không quá mức ngọt ngấy.

Đây cũng là nguyên do Bùi Diên thích dùng mùi hương này.

Bùi Diên không hiểu nhiều về vị Tư Nghiễm thế tử Dĩnh Quốc này.

Nàng không biết tướng mạo hắn thế nào, cũng không biết tính tình hắn ra sao.

Toàn bộ hiểu biết của Bùi Diên với Tư Nghiễm đều đến từ chính hương cam chỉ này.

Quanh thân được bao bọc bởi hương cam chỉ, Bùi Diên có hơi chút tò mò về vị thế tử phiên vương Tư Nghiễm,.

Thế tử Dĩnh Quốc Tư Nghiễm, rốt cuộc là người như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.