Ôn Ngọc ngủ không bao lâu liền tỉnh, trong lòng vẫn mãi không yên. Tỉnh dậy việc đầu tiên làm là đi xem hài tử, thật chắc chắn xác định Ngôn Giác vẫn sống sót, hơn nữa còn đang được Ngôn Vọng cho ăn, sau đó y mới bằng lòng trở về ngủ tiếp. 
Ôn Ngọc cứ cách một canh giờ lại tỉnh, là Ngôn Vọng yêu cầu Tạ đại phu sắc cho y một chén thuốc an thần, y mới có thể yên ổn ngủ mà không mơ thấy dáng vẻ tím tái của Ngôn Giác... 
Ôn Ngọc cứ ngây ngây ngốc ngốc như vậy trải qua ba ngày. 
Cũng may Tam nhi giống như lời đại phu nói, sốt qua mười ngày liền có dấu hiệu thuyên giảm, vết ban đỏ trên người cũng dần tiêu tan... 
Ôn Ngọc biết, mấy ngày nay y ngay cả xuống giường cũng thật khó khăn, đều là Ngôn Vọng trích máu cho hài tử uống. 
Lại qua hai ngày, Tam nhi đã có thể uống sữa trở lại. Hài tử trắng nõn mũm mĩm trước kia hiện tại gầy đi rõ rệt, còn trở nên đen nhẻm, hai mắt cứ nhắm nghiền, đến giờ ăn cần phải đánh thức, ăn xong rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi. 
Thân thể Ôn Ngọc vừa tốt hơn một chút, liền mỗi một thời khắc đều muốn đi xem hài tử. Chính y cũng gầy đến không thể tin được, trên mặt không còn chút máu, hai mắt thì đỏ ngầu. Y muốn xem Tam nhi ngủ, Tam nhỉ tỉnh ngủ y lại càng muốn xem. Vậy nên không nghe lời khuyên bảo tiếp tục gắng gượng thêm vài ngày, không qua bao lâu lại lần nữa ngã gục. 
Ngôn Vọng vừa mệt mỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-nuoi-day-tre-cua-cong-chua-va-pho-ma/169968/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.