Chương trước
Chương sau
Ngày nhận thánh chỉ, hai mắt Ôn Ngọc vẫn cứ đỏ hoe. Tam nhi không biết vì sao Ôn Ngọc khóc, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được bi thương của y, sau khi nhóc ngủ trưa tỉnh dậy cũng chỉ kêu lên vài tiếng, vịn lan can giường nhỏ nhìn Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng ở cách đó không xa, càng không khóc nháo đòi ra sân chơi.
Tiểu Vọng Vọng nhìn Tam nhi một lúc, hồ ly thấy mặt mày hài tử đều nhăn, hai mắt phiếm hồng rơm rớm nước. Bèn đi tới nhảy lên giường nhỏ, cọ cọ lưng của Tam nhi.
"Vọng Vọng, Vọng Vọng..." Tam nhi không hiểu vì sao cảm thấy rất buồn, xoay người ôm lấy bạch hồ ly, đem khuôn mặt béo tròn vùi vào bộ lông trắng như tuyết.
Trong hai mươi ngày còn lại, Ngôn vọng phi thường bận rộn. Phải tất bật chuẩn bị vô số thứ cho cuộc xuất chinh sắp tới. Bởi cho dù đội quân của hắn có được huấn luyện tốt cách mấy, nhưng hành quân đến cực bắc xưa nay vốn không phải chuyện đơn giản.
Tề Võ bị Ngôn Vọng giữ lại kinh thành, vì đại ca hắn ngoài việc bận rộn tiếp tế tiếp viện, còn muốn bảo hộ an toàn cho Ôn Ngọc cùng Ngôn Giác.
Ngày đó Tề Võ mặt sưng thành đầu heo trở về quân doanh, trong lòng rầu rĩ hết mấy ngày.
Kỳ thật, quân tình ở phương bắc từ một tháng trước đã bắt đầu lục tục truyền về kinh thành, lại bị Thái úy ngăn chặn tin tức không bẩm cáo lên triều đình. Thẳng đến khi tình thế đã không thể kiểm soát được nữa, bắt buộc phải điều binh đến cực bắc quanh năm giá rét xuất chiến, Vệ Trung Hiền lúc này mới cực lực tiến cử, kiên trì đề xuất Ngôn Vọng lãnh binh.
Trong triều không ai phản đối, Tư Đồ Kỳ ngày đó liền đưa ra quyết định. Thái úy luôn miệng khẳng định đội quân của Đại Hòa được đào tạo rất tốt, ít ngày nữa là có thể viễn chinh. Hoàn hảo Tư Đồ Kỳ không phải tên ngốc, mới cho Ngôn Vọng kỳ hạn hai mươi ngày chuẩn bị.
Ngôn Vọng cùng Tề Võ phân tích tình hình, phỏng đoán ý tứ của Hoàng đế. Lần này tình huống xấu nhất chính là Ngôn Vọng tử trận ở cực bắc, hoặc nếu đại quân giành được thắng lời, Thái úy chắc chắn sẽ gây khó dễ đề nghị Ngôn Vọng trấn thủ cực bắc, như vậy khi nào hắn có thể hồi kinh là điều không thể biết được. Tư Đồ Kỳ đồng ý cho Ngôn Vọng xuất chinh, không gì khác ngoài hai ý tứ trên.
Ngày hôm đó uống rượu, Ngôn Vọng mở lòng nói với Tề Võ rất nhiều điều, nhưng quanh đi quẩn lại, vẫn chính là hắn không yên tâm Ôn Ngọc cùng Ngôn Giác.
"Ôn Ngọc là người thông minh, tự biết cách bảo toàn chính mình. Y đối với đại ca có tình, nhưng rốt cuộc cũng sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến bản thân, Ngôn Giác còn nhỏ, không có gì vướng bận. Nếu đại ca không thể trở về, nếu hai người họ không muốn ở lại kinh thành, vậy đệ hãy đưa họ rời khỏi nơi này, tìm một nơi chốn yên bình bảo toàn họ tốt nhất có thể..."
Đây là những gì Ngôn Vọng đã giao phó.
Tề Võ nghe xong, trong lòng cũng u sầu không biết cách nào khuyên giải. Chỉ còn cách đáp ứng để đại ca yên tâm mà đi, dù sao mọi chuyện trong kinh thành đại ca đều đã sắp xếp ổn thỏa, cốt là để Tề Võ có thể thuận lợi bảo hộ Công chúa cùng Quận chúa bình an.
Chờ cho đầu heo của Tề Võ dần xẹp xuống, Lão Đại và Lão Nhị đã có thể nhận ra được khuôn mặt của lão cha...
Thì ngày Ngôn Vọng rời kinh, rốt cục tới rồi.
Mấy ngày nay Ôn Ngọc thực bình tĩnh. Ban ngày Ngôn Vọng đều sẽ bận rộn chỉnh đốn quân đội thu thập tình báo.
Ôn Ngọc nhân lúc đó sẽ nhốt mình bên trong phòng thuốc ở Khiêm Nhuận Các, không bước chân ra ngoài nửa bước.
Khiêm Nhuận Các mấy ngày gần đây yên tĩnh lạ thường. Ngôn Giác cùng đám động vật đều thật ngoan ngoãn, không ồn ào cũng không nháo loạn.
Tới tối, Tướng quân vất vả cả ngày trở về. Ôn Ngọc liền từ trong phòng thuốc đi ra, cùng Ngôn Vọng thay y phục dùng bữa tắm rửa...
Hai người họ xuyên suốt những ngày qua đều như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy nhau, hai bàn tay liền nắm chặt không buông...Không ai nhắc đến thời khắc chia xa, vẫn cứ như vậy trải qua một ngày rồi lại một ngày...
Đã nhiều hôm Ngôn Giác ngủ dậy lại phát hiện chính mình là đang nằm giữa Tướng quân cùng Công chúa.
Bị ôm tới khi nào, ngay cả bản thân tiểu tử kia cũng không biết. Mỗi sáng vào thời điểm Ngôn Vọng chuẩn bị ra ngoài, hắn đều sẽ trầm ổn nhìn hài tử hồi lâu, sau đó hôn hôn đôi má phính lại trêu chọc hài tử một chút, mãi cho đến khi hài tử chịu kêu lên: "Ngôn Vọng...Ngôn Vọng...Phụ thân...Phụ thân...Khặc khặc khặc..." Mới bằng lòng bỏ qua.
Ngôn Vọng thật thích hài tử của bọn họ. Tựa hồ có nhìn ngắm như thế nào cũng không đủ, lúc nào cũng khả ái như vậy.
...
Ngày Ngôn Vọng rời kinh, là một ngày mưa tầm tã.
Ôn Ngọc toàn thân đau nhức, vẫn là rời giường thật sớm, giúp Ngôn Vọng mặc một thân quân trang.
Y nhét vào ngực áo Ngôn Vọng một túi gấm nhỏ: "Trong này là thuốc trị thương do ta đặc chế...Thân thể của ngươi thuốc bình thường sẽ không có tác dụng, ta nghĩ làm một ít thuốc cho ngươi, cũng đặt phương thuốc ở bên trong...Đều là những thảo mộc dễ tìm..." Ôn Ngọc mặc áo khoác trắng, mái tóc vuốt hết sang một bên để lộ cần cổ trắng nõn, như có như không xuất hiện vô số điểm đỏ hồng, cũng không biết là dấu vết của đêm qua, hay là từ mấy ngày trước lưu lại.
Ngôn Vọng chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn bắt lấy tay Ôn Ngọc, áp lên nơi ngực trái của mình. Giờ khắc này, trong lúc nhất thời, cổ họng đều nghẹn không nói thành lời...
"Lần này đi xa, phải chăm sóc bản thân thật tốt. Ôn Ngọc ta là gả cho đương triều Tề Thiên Đại tướng quân, binh mã Đại nguyên soái, ngươi đừng có mà...Làm bổn công chúa mất mặt..."
Ôn Ngọc miễn cưỡng cười cười.
Ngôn Vọng cũng câu lên khóe miệng, hai mắt trấn tĩnh, siết chặt bàn tay Ôn Ngọc đặt trên ngực hắn: "Bất luận phía trước là xảy ra chuyện gì...Trong lòng thần, chỉ có mình Công chúa, Công chúa biết mà phải không?"
Nhịp tim kia vang lên kiên định hữu lực, ổn định giống như ánh mắt hắn lúc này. Ngôn Vọng đưa tay nâng lên gò má ửng hồng của Ôn Ngọc, nhẹ nhàng thả xuống nụ hôn.
Từ nay về sau, chính là cách trở muôn sông nghìn núi, thế sự không ngừng xoay chuyển...
Ngày ấy, Tư Đồ Kỳ dẫn đầu văn võ bá quan, đích thân ngự giá tiễn đội quân của Ngôn Vọng rời khỏi kinh thành...
Tư Đồ Kỳ hỏi người bên cạnh: "Thừa tướng có biết, trẫm vì sao lại để Ngôn Vọng đi đến nơi khủng khiếp kia tự tìm đường chết không?"
Đại khái là mấy ngày nay mưa dầm, sắc mặt Úy Nhất lúc nào cũng mờ mịt không chút sức sống, Tư Đồ Kỳ đột nhiên hỏi vậy, trong lòng y tất nhiên có đáp án, nhưng vẫn rũ mắt đáp: "Thần không biết..."
"Thế nào, trẫm chia rẽ một nhà bọn họ, ngươi tức giận?"
"Thần không dám."
"Ngươi không dám, cũng đều hiện hết ở trên mặt..." Tư Đồ Kỳ cười cười, phất tay, đoàn người tiễn đưa Tướng quân liền khởi giá hồi cung...
Tối đó Úy Nhất dùng bữa cùng Thái tử, nhóm ma ma chuẩn bị xong đồ ăn thì lui hết ra ngoài.
Úy Nhất để hài tử ngồi trên đùi, hai tay y lúc này bận bóc vỏ tôm, chỉ giữ lại mỗi phần đuôi, bóc xong liền chấm chấm vào đĩa giấm ngâm gừng rồi đưa cho hài tử ăn.
Úy Nhất cứ bóc rồi lại bóc, cũng không biết đã qua bao lâu, thẳng cho đến khi hài tử ngồi trong lòng nói một câu: "Nhất Nhất, no rồi..." Y mới ý thức được bản thân chỉ lo bóc tôm, đều quên đút những món khác cho Thái tử. Vỏ tôm trên bàn đã sớm chất thành núi nhỏ, Thái tử quay đầu khó hiểu nhìn y...
"Thái tử thứ tội..." Úy Nhất khôi phục tinh thần, có chút bối rối cầm đũa gắp thêm một ít rau dưa cho hài tử. Thái tử lắc lắc đầu, vẫn là quay đầu nhìn y nói: "Nhất Nhất, có phải là không vui không? Mấy ngày nay ăn cơm đều chỉ cho ta ăn mỗi một món thôi. Có phải phụ hoàng đã bắt nạt ngươi không?"
Úy Nhất đỏ mặt, bế Thái tử lên, để Thái tử đối mặt với mình.
"Vì sao Thái tử lại nói vậy?"
"Ai, chỉ là cảm thấy nếu Phụ hoàng bắt nạt Nhất Nhất...Nhất Nhất chắc chắn sẽ không vui. Nhưng mà Phụ hoàng cũng bắt nạt ta nữa đó, cho nên Nhất Nhất không cần tức giận a..."
Úy Nhất bị chọc cười. Nhìn thấy Thái tử hai má đỏ hồng, khóe miệng còn dính toàn giấm gừng, y không nhịn được nở nụ cười đầy sủng nịch.
"Chúng ta ăn tiếp những món khác có chịu hay không?" Y cầm khăn lụa giúp lau đi vết giấm gừng trên mặt hài tử, lắc đầu cười. Đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, sau đó là thanh âm của Tư Đồ Kỳ truyền đến: "Ngươi là Thái tử của trẫm, vậy mà khuỷu tay lại xoay ra bên ngoài*. Tại sao lúc trẫm mất hứng cũng không thấy ngươi tới trấn an vài câu?"
*Khuỷu tay xoay ra bên ngoài: Nguyên văn "ca bạc trửu vãng ngoại quải"; Ý nói chỉ nghĩ đến người ngoài chứ không quan tâm người trong nhà.
Tư Đồ Kỳ một mình tiến vào, để hết thảy hộ vệ cùng công công canh giữ ngoài cửa. Đoạn liếc nhìn một bàn đồ ăn phía trước rồi an vị ngồi xuống.
"Thần..."
"Ngồi xuống."
"Tuân chỉ."
...
Úy Nhất cùng Thái tử trong lúc nhất thời đều ngồi cứng đờ ở một chỗ không biết nên làm gì.
Lý Hòa Thành rất nhanh đưa tới bát đũa sạch, sau đó lại lui ra ngoài.
"Các ngươi tiếp tục đi." Tư Đồ Kỳ nâng đũa, nhìn thấy đĩa tôm hấp muối đã sớm thấy đáy, liền vươn tay gắp món khác.
Úy Nhất nháy mắt với Thái tử một cái, Thái tử thập phần ngoan ngoãn leo xuống ghế, cúi đầu hành lễ với cha mình.
Tư Đồ Kỳ đơn giản huơ huơ đũa trên tay ý bảo nhóc đứng lên, Thái tử liền trực tiếp bổ nhào vào lòng Úy Nhất.
Úy Nhất lại tiếp tục đút thức ăn, Thái tử tiếp tục ăn, cả hai cứ im lặng không nói, toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt để trao đổi
Tư Đồ Kỳ rõ ràng đã quen với cảnh tượng này, trong lúc ăn còn tiện thể giương mắt nhìn một lớn một nhỏ không ngừng đưa mắt qua lại.
Rốt cục Thái tử ăn xong, ma ma rất nhanh tiến vào đưa Thái tử đến hoa viên tản bộ. Ngày thường đều do Úy Nhất đưa đi, bất quá lúc này Hoàng thượng có mặt, kẻ hầu người hạ ai nấy đều hiểu rõ tâm tư của hắn.
Lúc này bên ngoài còn đưa tới mấy vò rượu nóng, Hoàng thượng nhìn thấy cũng không đụng vào.
Úy Nhất hơi cúi đầu nhìn bàn, lại thấy Tư Đồ Kỳ có mấy lần định gắp tôm nhưng cuối cùng đều chuyển hướng sang món khác, Thừa tướng liền gắp lấy vài con tôm, cẩn thận bóc sạch vỏ, chấm chút giấm gừng, rồi đưa cho người ngồi cạnh.
Tư Đồ Kỳ cầm lên ăn. Rất nhanh trước mặt lại có thêm một con, cầm lên ăn. Lại có thêm một con, tiếp tục cầm lên ăn...
Đĩa tôm vốn dĩ đã không còn bao nhiêu, Úy Nhất bóc vỏ chừng năm sáu con liền ngừng lại.
Tư Đồ Kỳ vẫn chưa ăn đủ, hô một tiếng: "Lý Hòa Thành."
Lý Hòa Thành thế nhưng lập tức bưng vào một khay tôm hấp muối đặt lên bàn, xong xuôi lại lui ra ngoài.
Úy Nhất khẽ nhíu mày, thầm nghĩ chức vị ngự tiền thủ lĩnh thái giám của Hoàng đế thật không dễ làm. Ngay cả khi đứng ở bên ngoài cũng phải nắm bắt được tình huống bên trong. Hơn nữa tính khí của Tư Đồ Kỳ xưa nay thần bí, có thể đoán được tâm tư của hắn người bình thường thật sự không ai làm được. Ngay cả y từ nhỏ cùng hắn lớn lên có đôi khi cũng đoán không ra...
Úy Nhất không phản ứng gì nhiều tiếp tục bóc vỏ tôm, nhưng lần này Tư Đồ Kỳ không nhận...
"Bận tay suốt từ nãy tới giờ rồi, ngươi ăn đi."
Úy Nhất cũng không khách khí, lập tức bỏ tôm vào miệng nhai.
"Ngươi tức giận vì trẫm để Ngôn Vọng đem theo hai vạn binh mã đến cực bắc?"
"..."
"Trẫm ngay cả binh mã Đại nguyên soái cũng phong cho hắn là đã cho hắn mặt mũi rồi. Thường ngày Ngôn gia quân của hắn làm trò gì ngươi nghĩ trẫm là tên ngốc nhìn không ra sao? Chỉ cần chờ hắn đến được nơi lạnh lẽo buốt giá kia, xem thử lúc đó hắn còn có thể vận dụng thêm bao nhiêu binh mã của Ngôn gia đến trợ giúp, vậy trẫm lại càng dễ dàng thâu tóm hết một lượt. Lần này hắn đi, trong triều lại có trò hay để xem, thế lực của Ngôn Vọng ở kinh thành cũng nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết. Huống chi, trẫm đã sớm chướng mắt cái tên Tả Tam Quan của Thiết Cáp Mộc Tộc, liên tiếp ba năm liền muốn trẫm cống nạp nữ nhân cho hắn, còn chỉ định phải là nữ nhân của Hoàng tộc, trẫm không đồng ý, bọn chúng liền xâm phạm lãnh thổ Đại Hòa của trẫm. Chúng nghĩ trẫm cũng yếu đuối nhu nhược giống Phụ hoàng hay sao?...Đúng là không biết tự lượng sức."
"Hoàng thượng...Không thể nói Tiên Hoàng như vậy." Úy Nhất vừa nghe liền ngắt lời Tư Đồ Kỳ: "Hoàng thượng sao lại không tin Tướng quân?"
Tư Đồ Kỳ ra hiệu cho Úy Nhất tiếp tục ăn, hắn cảm thấy có chút no bụng, lúc này mới tự rót cho mình một chung rượu.
"Xưa nay quan lại dưới trướng Hoàng đế, chỉ có hai loại người. Một loại là có khát vọng được thi triển năng lực, một loại là ham vinh hoa phú quý...Mà ngươi cùng Ngôn Vọng đều không thuộc hai loại này..."
Sống lưng Úy Nhất chợt lạnh.
Tư Đồ Kỳ khẽ nhếch mép: "Ngôn Vọng không muốn thi triển năng lực cũng không ham vinh hoa phú quý. Lần trước ngươi bị toàn thể đại thần trong triều buộc tội, có thể thấy hắn và ngươi là cùng một loại người. Bất quá trẫm vẫn không thể nhìn ra hắn và Bát muội suốt ngày ở trong phủ Tướng quân là làm trò gì. Mỗi lần lâm triều nhìn thấy mặt hắn, trong lòng trẫm đều có phần lo ngại."
Úy Nhất lại bóc vỏ một con tôm, chưa kịp cho lên miệng đã bị Tư Đồ Kỳ giành lấy, hắn ăn xong liền nói: "Nếu đội quân của Tả Tam Quan có thể tác chiến cùng sinh hoạt ở nơi băng tuyết ngập trời kia, vậy thì đội quân của Tư Đồ Kỳ này cũng có thể. Ngôn Vọng sẽ không dễ dàng bại trận như vậy, thủ hạ của hắn sẽ không để hắn bại trận, Bát muội của trẫm lại càng không cho phép hắn bại trận..."
Bỗng Tư Đồ Kỳ nheo lại hai mắt, như thể đang suy tính điều gì: "Trẫm bảo ngươi lưu ý động tĩnh đám người phía Thái úy có phát hiện gì không?"
"Đã nhiều ngày Thái úy vẫn luôn âm thầm liên hệ với các tướng lĩnh đóng quân ở tây bắc. Hơn nữa Trạng nguyên cùng Bảng nhãn võ khoa đều do Thái úy trực tiếp quản lý...Về phần những đồng đảng khác hiện tại vẫn đang...Thu thập tội trạng của thần..."
"Ai, ngươi nói xem Vệ Trung Hiền năm đó làm sao leo lên được chức Thái úy? Nhìn thế nào cũng thấy ăn hại, đã qua bao lâu rồi mà vẫn cố gây khó dễ chuyện của ngươi..."
"Hồi bẩm Hoàng thượng, năm đó là ngài đích thân phong quan."
"Ồ...Trẫm không nhớ." Tư Đồ Kỳ lại cho tôm vào miệng nhai, cảm thấy tôm này dùng để nhắm rượu không tồi: "Cứ mặc gã tung hoành thêm vài ngày rồi diệt cỏ tận gốc cũng chưa muộn. Một tên đần độn, trước đây thấy gã chưa kịp nhậm chức đã quay về nhà chịu tang, thật không ngờ con người gã lại mưu cầu quyền lợi đến vậy, hơn nữa hành vi cũng quá mức ngu xuẩn..."
Tư Đồ Kỳ thật hiếm có bày ra bộ dáng tiểu hài tử.
"Thần khẩn xin Hoàng thượng phái Ngự lâm quân bảo hộ phủ Tướng quân. Để đề phòng có kẻ âm mưu bất chính cưỡng ép Công chúa và Quận chúa uy hiếp Tướng quân lãnh binh tạo phản..." Úy Nhất nghĩ đến điều gì, rất nhanh lên tiếng.
"Trẫm đã sớm phân phó rồi, hơn nữa thủ hạ của Ngôn Vọng cũng không phải bất tài vô dụng. Trẫm còn bảo Bát muội cứ mỗi năm ngày lại đưa Quận chúa tiến cung chơi với Thái tử một lần, đến lúc đó ngươi nhớ đến giúp Công chúa giải sầu..." Tư Đồ Kỳ nghĩ, dù sao trong Hoàng cung cũng không có nữ nhân nào khác có thể giúp Ôn Ngọc giải sầu, may mắn hắn có một Thừa tướng vạn năng.
"Thần tuân chỉ." Gương mặt của Úy Nhất rốt cục dãn ra một chút, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Kỳ.
Người nọ cũng đang nhìn y, còn mỉm cười. Vừa nhìn liền biết tiếp theo chắc chắn không có chuyện gì tốt. Quả nhiên ---
"Thừa tướng của ta, ngươi có biết tội của mình không? Thân là vua như trẫm lại từ xa đặc biệt chạy tới để giải thích cùng thần tử, từ xưa tới này vẫn là lần đầu tiên." Tư Đồ Kỳ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Là thần ngu muội, không nắm rõ thánh ý."
Úy Nhất cúi đầu muốn đứng lên tạ tội, Tư Đồ Kỳ liền ngăn lại.
"Rất giả dối, quên đi...Muốn giận thì cứ việc giận, hiện tại Bát muội có lẽ đang rất muốn tiến cung xé xác trẫm...Mà Thái tử của trẫm cũng là nằm trong tay Thừa tướng, trẫm sợ ngươi trong lòng không vui lại nghĩ trẫm thiên vị Thái úy...Sau đó liền nhồi thức ăn cho Thái tử của trẫm ăn đến chết mất thôi..." Tư Đồ Kỳ ngửa đầu uống cạn chung rượu, liếc mắt nhìn Úy Nhất cười.
Úy Nhất nhìn hai núi vỏ tôm chất ở trên bàn, rõ ràng không uống rượu, thế nhưng trên mặt thoáng cái đỏ bừng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.