Lần này Tề Võ đến phủ Tướng quân cũng dẫn theo hai đứa con nuôi của hắn, Lão Đại và Lão Nhị. Ôn Ngọc lần đầu tiên gặp hai tiểu hài tử thông minh ngoan ngoãn, trong lòng thật thích, liền đưa cả hai đến Khiêm Nhuận Các chơi cùng Quận chúa. 
Đã nghe được không ít chuyện của Tề Võ từ Ngôn Vọng. Tề Võ tuổi tác không lớn thế nhưng tâm tính nhân từ, vài năm trước ở trên chiến trường nhặt được hai cô nhi, từ đó tới nay vẫn luôn mang theo bên cạnh. Trong lòng Ôn Ngọc thầm kính nể hắn mấy phần, dẫu biết Tề Võ hết lòng muốn báo thù cho Ngôn lão Tướng quân, bất quá cũng chỉ vì một chữ hiếu mà thôi. 
Ôn Ngọc nghĩ người như vậy, cho dù là biết Ngôn Giác không phải cốt nhục thân sinh của Ngôn Vọng, tương lai cũng sẽ không gây tổn hại tới hài tử. 
Đứa con nuôi lớn của Tề Võ hiện tại đã gần mười tuổi, Tề Võ luôn gọi "Lão Đại", vốn dĩ tên đầy đủ là Tiền Bân nhưng lại chẳng có mấy ai nhớ đến cái tên đó. Còn Lão Nhị chỉ mới năm tuổi, thời điểm được binh sĩ ôm tới trước mặt Tề Võ, ngay cả nói chuyện cũng chưa rõ ràng, vậy nên tên là do Tề Võ đặt, gọi Tề Minh. Lão Đại đôn hậu hiểu chuyện, Lão Nhị trầm tĩnh khôn khéo, tuy rằng chỉ là tiểu mao hài tử nhưng Ôn Ngọc có thể dễ dàng nhìn ra tính tình của chúng. Tề Võ chắc hẳn đã dành không ít tâm tư, cả hai hài tử từ lễ nghi đến học vấn đều được dạy dỗ rất tốt. 
Ban đầu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-nuoi-day-tre-cua-cong-chua-va-pho-ma/1660801/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.