Lần này Tề Võ đến phủ Tướng quân cũng dẫn theo hai đứa con nuôi của hắn, Lão Đại và Lão Nhị. Ôn Ngọc lần đầu tiên gặp hai tiểu hài tử thông minh ngoan ngoãn, trong lòng thật thích, liền đưa cả hai đến Khiêm Nhuận Các chơi cùng Quận chúa. Đã nghe được không ít chuyện của Tề Võ từ Ngôn Vọng. Tề Võ tuổi tác không lớn thế nhưng tâm tính nhân từ, vài năm trước ở trên chiến trường nhặt được hai cô nhi, từ đó tới nay vẫn luôn mang theo bên cạnh. Trong lòng Ôn Ngọc thầm kính nể hắn mấy phần, dẫu biết Tề Võ hết lòng muốn báo thù cho Ngôn lão Tướng quân, bất quá cũng chỉ vì một chữ hiếu mà thôi. Ôn Ngọc nghĩ người như vậy, cho dù là biết Ngôn Giác không phải cốt nhục thân sinh của Ngôn Vọng, tương lai cũng sẽ không gây tổn hại tới hài tử. Đứa con nuôi lớn của Tề Võ hiện tại đã gần mười tuổi, Tề Võ luôn gọi "Lão Đại", vốn dĩ tên đầy đủ là Tiền Bân nhưng lại chẳng có mấy ai nhớ đến cái tên đó. Còn Lão Nhị chỉ mới năm tuổi, thời điểm được binh sĩ ôm tới trước mặt Tề Võ, ngay cả nói chuyện cũng chưa rõ ràng, vậy nên tên là do Tề Võ đặt, gọi Tề Minh. Lão Đại đôn hậu hiểu chuyện, Lão Nhị trầm tĩnh khôn khéo, tuy rằng chỉ là tiểu mao hài tử nhưng Ôn Ngọc có thể dễ dàng nhìn ra tính tình của chúng. Tề Võ chắc hẳn đã dành không ít tâm tư, cả hai hài tử từ lễ nghi đến học vấn đều được dạy dỗ rất tốt. Ban đầu, hai hài tử ở trước mặt Ôn Ngọc nửa câu cũng không dám nói, càng không dám lộn xộn. Nhưng hài tử chung quy vẫn chỉ là hài tử, không quá nửa canh giờ, Tiền Bân và Tề Minh đã theo chân Ôn Ngọc đến Khiêm Nhuận Các cùng đám động vật chơi đùa vui vẻ. Tề Minh ở trong quân doanh cũng không phải chưa từng thấy qua chó, chẳng qua chúng đều được huấn luyện với mục đích săn bắn cùng chiến đấu. Khác xa với Tiểu Tây Bì và Đại Đông Qua của Ôn Ngọc, hai con chó lông vàng này nếu đem so sánh với mấy con chó ở quân doanh, chính là càng thập phần quấn người, Tề Minh vừa đưa tay sờ soạng mấy cái, hai con chó nhỏ liền lắc lắc mông co chân chạy theo sau. Về phần Tiền Bân lại có hứng thú với hai con chim sáo của Ôn Ngọc, bởi vì tên của hai con chim sáo cũng giống như huynh đệ bọn họ, gọi là Lão Đại Lão Nhị. Một người hai chim ở trên hành lang nói đôi ba câu. Tiền Bân vốn dĩ ngày thường ít nói, hai con chim sáo lúc này cũng nói chuyện chậm rãi, tựa hồ rất hòa nhã đối với Tiền Bân. Ôn Ngọc ngồi trông hài tử, không quên sai hạ nhân làm chút điểm tâm cùng trà sữa cho bọn nhỏ. Tam nhi nhìn thấy hai ca ca lạ mặt chơi đùa vui vẻ như vậy hiển nhiên sẽ không chịu yên, ở trong lòng Ôn Ngọc cứ nhúc nhích mãi. Ôn Ngọc bèn đặt Tam nhi xuống đất, bạch hồ ly cũng rất nhanh liền theo sau Tam nhi chạy ra ngoài sân. Hiện tại đang là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân, cây cỏ xanh um, hoa tươi nở rộ, lộc non đua nhau đâm chồi. Cộng thêm tiếng cười đùa của hài tử, quả thật càng thêm tràn đầy sức sống. Hai ca ca lạ mặt vừa thấy Quận chúa tới gần, cả người cứng ngắc không dám động. Tề Võ đã dạy chúng, nữ oa oa kia là Quận chúa, phải biết giữ phép tắc. Bất quá hai ca ca cũng chỉ ngẩn người trong chốc lát, không bao lâu sau, Tề Minh đã cùng Quận chúa chạy loạn khắp nơi... Tề Minh phát hiện Tiểu Tây Bì và Đại Đông Qua hình như có thể nghe hiểu được lời của Quận chúa nói. Quận chúa mở miệng ô ô a a một hồi, thế nhưng hai con chó nhỏ đang chạy loạn đều sẽ rất nghe lời đứng lại, còn có thể nâng hai chân trước lên cao thè lưỡi thở hổn hển. Vậy là rất nhanh, Tề Minh liền bái phục Quận chúa sát đất, nháo nhào chạy theo sau mông tiểu oa nhi hãy còn đi chưa vững, như thể đang theo sau một đại nhân vật tầm cỡ nào đó. Mà ở một bên khác, Tiền Bân ngẩng đầu nói chuyện với chim sáo hồi lâu cũng thấm mệt, bất chợt phát hiện Ôn Ngọc không biết từ lúc nào đã đứng sát bên cạnh. Gương mặt của tiểu hài tử thoáng cái ửng đỏ. Tiền Bân cảm thấy Ôn Ngọc thật sự rất đẹp. Ở quân doanh phần lớn đều là nam nhân, chỉ có một vài nữ nhân cũng chính là mấy lão bà bà làm bếp, Tiền Bân hiếm khi nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi như Ôn Ngọc. Hơn nữa Ôn Ngọc Công chúa lúc này mặc y phục trắng thuần khiết, trên búi tóc cài trâm ngọc bích, mái tóc suôn dài thả ở sau lưng. Ngọn gió xuân nhẹ thổi qua, mang theo một vài sợi tóc đến trước mặt Tiền Bân...Nó bất giác đưa tay bắt lấy. A --- Mềm mượt quá. Chợt nhớ tới trước kia, Tề Võ từng kể cho nó nghe về một câu chuyện xưa có nàng tiên nữ. Hình như tiên nữ cũng ăn mặc như thế này... Ôn Ngọc quay đầu nhìn hài tử đang nắm chặt đuôi tóc của mình, nở nụ cười ôn hòa, cúi người xoa xoa đầu Tiền Bân: "Lão Đại sao lại không đi chơi cùng Lão Nhị và Quận chúa?" A, trên người Công chúa cũng thơm nữa... "Công chúa thật đẹp." Tiền Bân đỏ mặt, cúi đầu nói. Ôn Ngọc buồn cười, ngồi xổm xuống nhìn Tiền Bân: "Ôn Ngọc thường xuyên nghe Tướng quân kể, con ở quân doanh đã có thể góp chút sức lực, Lão Đại quả nhiên rất hiểu chuyện." "Con có thể hôn Công chúa một cái được không?" Tiền Bân bị lời nói của Ôn Ngọc làm cho ngượng ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai, tay vẫn nắm chặt tóc Ôn Ngọc không buông, cúi đầu nhỏ giọng nói. Ôn Ngọc liền vui vẻ nghiêng đầu, đưa tay vén tóc để lộ ra một bên gò má --- Thế là chờ cho đến khi Ngôn Vọng dẫn theo Tề Võ bước vào Khiêm Nhuận Các, đang muốn gọi mọi người ra ngoài ăn cơm thì vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng thế này --- Lão Nhị và Quận chúa còn có hai con chó lông vàng đua nhau nháo loạn trên thảm cỏ. Quận chúa bị Tiểu Tây Bì đụng nhẹ một cái, có chút lảo đảo sắp ngã, Lão Nhị vội chạy tới đỡ, bất quá vẫn chậm hơn bạch hồ ly một bước...Vì thế Quận chúa chính là trực tiếp ngã lên thân bạch hồ ly, lại rất nhanh chống hai tay hai chân đứng lên đuổi theo Tiểu Tây Bì. Mà Tiểu Tây Bì lúc này lại đang mải mê đuổi theo con bướm trắng bay tán loạn không rõ phương hướng trên đầu... Chim sáo treo trên mái hiên vừa nhìn thấy Ngôn Vọng liền đồng thanh hô to: "Diêm Vương đến rồi, Diêm Vương đến rồi...Xấu hổ -- Xấu hổ -- Xấu hổ --" Mà ở phía dưới hai con chim sáo, cái miệng nhỏ của Tiền Bân giờ phút này đều dán chặt lên má Ôn Ngọc. Ôn Ngọc vén tóc lên chừa ra một bên mặt, dưới ánh nắng mặt trời mùa xuân, chính là càng thêm trắng trẻo mịn màng... Hài tử lúc hôn còn thật dùng sức, thời điểm tách ra còn tạo nên một tiếng "Chóc" rõ to. Không cần nhìn cũng biết, một bên mặt kia của Ôn Ngọc khẳng định là dính đầy nước miếng rồi. Tướng quân chỉ cảm thấy lòng ngực nóng ran. Ách, hình như hắn đang ghen... Sau đó liền nghĩ bản thân lẽ ra không nên so đo với một tiểu hài nhi mười tuổi. Vì thế rất nhanh lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn Tề Võ. Mà sắc mặt của Tề Võ lúc này cũng không khá hơn Ngôn Vọng là bao, hai mắt mở to nhìn chằm chằm về phía trước. Bất quá hắn không phải nhìn Ôn Ngọc và Lão Đại, mà là nhìn chằm chằm vào bạch hồ ly đang trong tư thế sẵn sàng làm đệm thịt cho Ngôn Giác bất cứ lúc nào kia --- Còn có thể sai sao? Cả đời này Tề Võ cũng sẽ không quên. Bạch hồ ly kia --- Chính bạch hồ ly kia vào đêm đó đã đem hắn đánh thành đầu heo đây mà. Có điều, đêm đó là mơ hay thật hắn vẫn có chút chưa phân rõ. Mà hồ ly phát hiện có ánh mắt dán chặt lên người mình, cũng ngừng đuổi theo Ngôn Giác, quay đầu --- Tuy rằng đôi mắt hẹp dài của hồ ly nheo lại rất nhỏ, nhưng mà Tề Võ có thể sâu sắc cảm nhận được --- Đó là ánh mắt đối hắn ngập tràn xem thường cùng khinh bỉ...Tức khắc, một cơn rùng mình từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đại não. Hắn không tự chủ giơ tay bưng kín hai má... Thật sự là quá tà rồi. Buổi tối, ba người lớn cùng ba hài tử ngồi ăn cơm. Lần này Tề Võ không có liều mạng kính rượu Công chúa. Thứ nhất, hắn không phải kẻ ngốc, hắn nhìn ra được đại ca của hắn thật sự thích Công chúa. Ngay cả đại nhi tử của hắn hiện tại cũng chính là thích Công chúa thích muốn chết. Lại bảo không phải đi, ăn một bữa cơm còn có thể lén nhìn Ôn Ngọc không biết bao nhiêu lần, mặt cũng đỏ hết cả lên. Thứ hai, bạch hồ ly kia là đang ngồi xổm ở ngay cửa ra vào. Lão Nhị nói bạch hồ ly tên Tiểu Vọng Vọng. Tề Võ rất có hỉ cảm đối với cái tên này, nhưng mà bạch hồ ly kia suốt buổi cứ trừng mắt nhìn hắn, là muốn cái gì đây???...Thứ ba, bữa cơm như thế này, tương lai, cũng không biết còn có nữa hay không... Xuyên suốt bữa cơm Tề Võ không khỏi bất an. Trong lòng tựa như có chút tâm sự, cứ nói chuyện với Ngôn Vọng đôi ba câu là mắt lại trộm liếc về phía bạch hồ ly một cái. Bạch hồ ly kia thế nhưng lại có thể chịu được tịch mịch, ngoan ngoãn ngồi xổm nơi đó, không nhúc nhích cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Ôn Ngọc phát giác Tề Võ thường xuyên nhìn bạch hồ ly, liền nói một vài chuyện về Tiểu Vọng Vọng cho Tề Võ nghe. Rằng Tiểu Vọng Vọng mấy năm nay tựa như tiểu bảo tiêu luôn bảo hộ Quận chúa, lần trước Quận chúa bị Thái úy bắt đi, cũng nhờ Tiểu Vọng Vọng lén tha khối ngọc bội trở về bọn họ mới có thể hóa hiểm thành lành. Tề Võ nghe xong chỉ cảm thấy sau lưng liên tục túa mồ hôi lạnh, nghi hoặc trong lòng đại khái đã có năm sáu phần xác định, vừa nghĩ lại rùng mình một cái. Chờ cho bọn nhỏ ăn uống xong xuôi, Ôn Ngọc liền dẫn chúng về Khiêm Nhuận Các nghỉ ngơi. Tề Võ vốn định sau khi ăn cơm xong sẽ đưa Lão Đại cùng Lão Nhị trở về quân doanh, nhưng trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, vậy nên cũng để hai hài tử theo Ôn Ngọc đến Khiêm Nhuận Các, phần hắn lưu lại cùng Ngôn Vọng uống rượu, thương lượng chính sự... Thế là đêm đó hai huynh đệ cùng Quận chúa ngủ trên giường của Ôn Ngọc và Ngôn Vọng, Tiểu Vọng Vọng cũng nằm ở cuối giường cuộn tròn lại ngủ. Thời điểm Ngôn Vọng trở về trên người toàn là mùi rượu. Nhìn thấy Ôn Ngọc ngồi ở nhuyễn tháp đọc sách đợi hắn, trước mặt còn đặt một bát canh giải rượu nóng hổi. "Hài tử ngủ hết rồi, đêm nay ta với ngươi sang phòng bên ngủ. Đây, nhanh uống canh rồi đi ngủ thôi..." Ôn Ngọc vừa thấy người về tới, buông sách xuống giương mắt nhìn Phò mã. Ngôn Vọng kỳ thật uống không nhiều, thần trí vẫn còn tỉnh táo. Lúc Ôn Ngọc ngẩng đầu đưa bát canh tới cho hắn, có lẽ là do đợi quá lâu nên thấm mệt, hai mắt y mơ màng chớp chớp, lông mi cong dài khẽ động, thoạt nhìn trông như hai cây quạt nhỏ đang phe phẩy. Hai mắt Ngôn Vọng dán chặt lên mặt Ôn Ngọc, hắn tiếp nhận bát một hơi uống cạn. Xong xuôi đặt bát rỗng xuống, bất quá chỉ là một động tác nhỏ thế nhưng lại có chút lảo đảo đứng không vững. Phải, là hắn cố ý. Ôn Ngọc tiến tới giúp một tay, Ngôn Vọng thản nhiên đem một nửa trọng lượng cơ thể cho Ôn Ngọc chống đỡ. Hai người đi sang phòng bên, cởi bỏ áo ngoài, thổi tắt nến, thả xuống màn che... Ôn Ngọc biết Ngôn Vọng giả vờ vẫn là thuận theo hắn, người nọ vừa lên giường liền ôm lấy y, gặm cắn cổ của y... Từ cổ hôn lên trên mặt, hôn tới nửa bên mặt của Ôn Ngọc ban ngày bị Tiền Bân hôn qua bỗng nán lại hồi lâu, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Ôn Ngọc, hơi thở ấm nóng trực tiếp phả ra, mang theo hương rượu nồng đậm... Ngôn Vọng lại tiếp tục hôn, trông dáng vẻ không có nửa điểm giống như say rượu, hắn rất nhanh đã lột sạch lớp y phục cuối cùng của cả hai, da thịt sít sao cọ xát, phần thân dưới đã sớm nóng đến không chịu được...Mà người này không biết từ đâu lấy ra một hộp cao hương, trong bóng tối còn có thể nghe thấy một tiếng "Ba ---" thanh thúy vang lên, nắp hộp bật mở. Ngôn Vọng dùng sức cắn xuống xương quai xanh của Ôn Ngọc. Giống như cố ý trêu chọc người dưới thân, hắn cắn, thả lỏng, liếm láp rồi lại tiếp tục cắn...Hai tay vừa lột xong lớp y phục vướng víu cũng sẽ không an phận, một tay sờ soạng phía trước của Ôn Ngọc, tay còn lại thấm ướt cao hương, lần mò tới hậu huyệt, nâng một chân của Ôn Ngọc lên, chậm rãi đưa ngón tay vào bên trong... "A..." Ôn Ngọc bị cắn đến khó chịu, thật sự không chịu nổi hành động kỳ quặc của Ngôn Vọng, rốt cục cũng chẳng còn tâm trạng thuận theo hắn, vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại không kìm chế được tiếng rên nhỏ vụn, phải mất một hồi lâu mới có thể hỏi một câu hoàn chỉnh: "Tướng quân...Có biết hiện tại là đang làm gì không?..." Ngôn Vọng khựng lại giây lát, liền ngẩng đầu hôn môi Ôn Ngọc, lực đạo trên tay cũng tăng thêm vài phần, không trả lời, chỉ liên tục gọi: "Ôn Ngọc...Ôn Ngọc..." Phía sau lớp màn che, có tiếng da thịt cùng chăn đệm ma sát, có tiếng da thịt cọ xát da thịt, có tiếng của đôi môi khô khốc hôn lên thân thể, có tiếng thở dốc càng lúc càng gấp gáp, còn có tiếng Ôn Ngọc thất thanh kêu lên mấy lần... Không biết qua bao lâu, Ôn Ngọc cảm nhận được người nọ rút tay ra, lập tức có một vật cứng nóng bỏng cọ xát tiến vào. Ôn Ngọc cắn lên bả vai Ngôn Vọng xem như trả đũa. Y cố gắng không để bản thân thất thần kêu to....Dục vọng trên thân đã sớm bị Ngôn Vọng khơi dậy, tựa như thủy triều cuồn cuộn dâng trào, chỉ một cử động nhỏ của Ngôn Vọng lúc này cũng sẽ khiến y run rẩy hồi lâu... Là hai người đã kìm nén nhiều ngày...Hôm nay mượn rượu, hết thảy đều phát tiết ra. Người nọ đẩy hết toàn bộ vào bên trong Ôn Ngọc, mới thỏa mãn thở hắt một hơi, cắn vành tai y nhẹ nhàng nói: "Ôn Ngọc...Ôn Ngọc...Ngôn Vọng say...Ngôn Vọng...Nhớ ngươi..." Ôn Ngọc vừa nghe thấy lời nói chân thành chất chứa yêu thương, cảm xúc như vỡ òa... Thoáng cái hai mắt đều ướt, sống mũi cay xè... Người ở phía trên chậm rãi động, vô cùng kiềm chế, không có nửa điểm điên cuồng, mà là cho Ôn Ngọc có thời gian thích ứng kích cỡ của hắn. Ôn Ngọc lén đưa tay lên che miệng, sợ tiếng khóc của mình bị Ngôn Vọng nghe thấy. Bất quá vẫn là bị Tướng quân kéo tay xuống, đan mười ngón tay của cả hai vào nhau. Ngôn Vọng rải những nụ hôn nhỏ vụn khắp mặt Ôn Ngọc, lại khẽ đưa lưỡi liếm giọt nước mắt đang lăn dài. Tay kia thì ôm chặt lấy y... Hai người ở phía sau lớp màn che, gắt gao ôm ấp, thân mật giao hợp, tựa hồ muốn bù đắp hết thảy lạnh nhạt cùng xa cách ngày qua. Ôn Ngọc nhiều lần nhịn không được khóc nấc, lại bị Ngôn Vọng ngậm lấy khuôn miệng, lau đi nước mắt, dỗ dành như tâm can bảo bối, vòng tay rắn chắc siết chặt y không buông... Ôn Ngọc đạt đến cực điểm, Ngôn Vọng cũng cúi đầu gầm nhẹ. Lại có vẻ vẫn chưa đủ, lẳng lặng cọ xát thân dưới, chờ đợi lần bùng nổ tiếp theo... Hai người vẫn như cũ yên lặng không nói, nhưng mà --- Hết thảy tình cảm, cũng không nhất thiết phải nói thành lời... Chỉ bằng một câu "Ngôn Vọng nhớ ngươi...", đã có thể sánh ngang với ngàn từ vạn chữ. Ôn Ngọc đắm chìm trong hoan ái lúc này làm sao có thể ngờ tới, qua hết đêm nay, sẽ có điều gì đang chờ đợi y ở phía trước... Mà hiện tại ở trong khách phòng của phủ Tướng quân, lại diễn ra một cảnh tượng khác...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]