Editor: Lão Đường "Tối nay bố không về nhà sao ạ?" Đinh Đinh hỏi. "Ừm, bố bận quá, ngày mai mới về được." Trần Kim Linh nói xong liền nhìn về phía Uông Lệ Mẫn nói: "Mẹ, tối nay mẹ đưa chị dâu về hay là con đưa." "Thôi để mẹ, con ở nhà ngủ đi, nhớ khóa cửa nẻo cho cẩn thận." "Dạ, con biết rồi." "Không cần đâu mẹ." Dương Tịnh ôn tồn nói. Trần Kim Linh và Uông Lệ Mẫn đồng thời nhìn Dương Tịnh. Dương Tịnh cười nói: "Con cũng đâu phải sắp sinh đâu, ngày nào cũng để mọi người đưa đón thế này thì phiền phức lắm, chị gái nhà bên có thai 9 tháng nhưng mỗi ngày đều có thể tự đi chợ mua đồ ăn mà không vấn đề gì cả." "Nhưng mà anh trai đã dặn.." "Không sao đâu." Dương Tịnh kiên quyết không để Trần Kim Linh và Uông Lệ Mẫn đi cùng mình, nhưng cả hai kiên trì muốn đưa Dương Tịnh về nhà, sau khi ăn cơm xong, hai người cầm đèn pin, mỗi người ôm một đứa nhỏ cùng Dương Tịnh quay về lại phố Bắc, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Đinh Đinh Đang Đang thì mới quay về nhà, trên đường trở về, Trần Kim Linh lên tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ có thấy hôm nay tâm trạng của chị dâu không được tốt không?" "Chắc là do Dương Tịnh vừa từ chức, dù sao đây cũng là công việc mà con bé yêu thích mà." Trần Kim Linh gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa. Lúc này, Dương Tịnh ngồi ở trên giường, Đinh Đinh Đang Đang thì nằm trong ổ chăn, tay cầm búp bê vải, nghe Dương Tịnh kể chuyện cổ tích, thỉnh thoảng quay sang gọi Dương Tịnh một tiếng, Dương Tịnh bừng tỉnh đáp lại, cô để bọn nhỏ nằm chơi một lát, sau đó để bọn nhỏ đi ngủ. Màn đêm dần buông xuống, tuy rằng mùa đông giá rét đã qua đi nhưng vẫn để lại cái se se lạnh của gió mùa xuân, Dương Tịnh cảm thấy hơi lạnh, cô nhớ đến cuộc điện thoại lúc nãy ở phố Tây, giọng điệu của cô gái kia, sự ngạo mạn tự tin trong lời nói kia.. Càng nghĩ càng giận, tức giận xong lại cảm thấy buồn bực, buồn bực khi không thể khống chế được những suy nghĩ trong đầu mình, nhớ đến Trần Chính đã từng đối xử dịu dàng ấm áp với cô như thế nào, nhớ đến tình yêu mà Trần Chính đã dành cho cô.. Bây giờ thì sao? Đàn ông đúng là những kẻ dễ thay lòng đổi dạ, thời điểm cô mang thai khổ sở như vậy, mà anh ta lại khiến cô phải đau khổ, nước mắt cứ lã chã rơi, buồn tủi đến mức ngồi trên giường khóc nấc. Cùng lúc đó, Trần Chính mồ hôi nhễ nhại đạp xe đến trước cổng nhà, nhìn trời đã khuya, anh không gọi cửa, lấy dây thừng buộc xe đạp trước cổng nhà, phòng bị trộm mất. Sau đó đi vòng một vòng quanh sân, tìm thấy một cái cây sát tường, dùng tay bám vào thân cây, cố gắng để tay không chạm đến những mảnh thủy tinh gắn phía trên, sau đó dễ dàng nhảy xuống sân. Vốn định chấp nhận ngủ tạm một đêm trong sân, nhưng lại phát hiện đèn phòng ngủ vẫn còn sáng. Dương Tịnh ngủ muộn? Đinh Đinh đi tiểu đêm? Trần Chính nghi hoặc bước về phía cửa sổ thì nhìn thấy Dương Tịnh ôm chiếc bụng lớn ngồi trên giường khóc, Trần Chính lập tức hoảng sợ, hô to: "Vợ, vợ ơi!" Dương Tịnh đột nhiên nghe thấy có người gọi 'vợ ơi', quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy có bóng người, cô không khỏi kinh hãi, khi nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là Trần Chính, sau anh lại quay về? "Dương Tịnh, em bị làm sao?" Dương Tịnh lau nước mắt. "Dương Tịnh, sao lại khóc, sao lại khóc?" Trần Chính đứng ngoài cửa sổ, lo lắng hỏi. Dương Tịnh bước xuống giường, đi dép lê vào, đóng cửa sổ 'rầm' một cái, rồi 'phật' một tiếng kéo tấm rèm che kín mít. Trần Chính: "..." Dương Tịnh trở lại ngồi trên giường. Trần Chính đứng ở bên ngoài đập cửa sổ: "Dương Tịnh, đã xảy ra chuyện gì?" Dương Tịnh kiên quyết không nói tiếng nào. Trần Chính lo lắng đến phát điên, cũng không dám đập cửa quá mạnh, sợ sẽ đánh thức con trai con gái, con trai thì còn dễ, nếu con gái đột ngột tỉnh dậy thì rất dễ khóc, Trần Chính suy nghĩ, sau đó chạy ra ngoài sân dựng chiếc xe bò bên tường nhà, leo lên lầu hai, mặc dù đã không còn làm cảnh sát, nhưng những kỹ năng thế này đều rất thành thạo, sau khi leo lên được lầu hai thì từ cầu thang đi xuống lầu một, bước vào phòng ngủ: "Vợ." Dương Tịnh giật mình hoảng sợ: "Anh vào bằng cách nào?" Trần Chính cười: "Từ trên lầu." Dương Tịnh vừa tức giận vừa sợ hãi hành vi vừa rồi của anh, cô quay đầu sang một bên không để ý đến anh nữa. Trần Chính bước tới ôm cô, hỏi: "Làm sao vậy? Muộn rồi sao vẫn chưa ngủ? Sao lúc nãy lại khóc?" Dương Tịnh lập tức đưa tay đẩy anh ra: "Tránh ra." Trần Chính sững sờ. Khuôn mặt của Dương Tịnh tràn ngập vẻ phẫn nộ cùng chán ghét. "Em sao vậy?" Trần Chính vô cùng kinh ngạc khi thấy biểu cảm chán ghét kia của Dương Tịnh khi nhìn anh, trong lòng đột nhiên hờn dỗi. "Anh tự biết." Giọng điệu Dương Tịnh vô cùng không tốt. "Anh biết cái gì?" Dương Tịnh quay đầu nhìn anh: "Anh còn định giả bộ đến bao giờ?" "Anh giả bộ cái gì mới được?" "Trần Chính, em nói cho anh biết, đừng tiếp tục đứng trước mặt em diễn cái bộ dáng tình ý miên man thế kia nữa, anh biết không, em ghét nhất chính là loại đàn ông trong ngoài bất nhất, nếu anh đã có người mình thích thì nói với em, em sẽ không quấn lấy anh nữa, em sẽ thành toàn cho các người, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, ba đứa con em có thể tự mình nuôi dưỡng, không liên quan gì đến anh nữa!" Những lời nói nặng nề này khiến Trần Chính không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, đặc biệt là Dương Tịnh lại đột nhiên tỏ vẻ chán ghét cùng tuyệt tình đến như thế, và cả việc cô phủ nhận mọi tâm ý của anh nên tâm trạng có chút tức giận: "Anh thích ai? Anh thích ai em còn không biết hay sao?" "Em không biết." "Dương Tịnh, khi nói ra mấy lời này em có nghĩ đến tâm trạng của anh sẽ thế nào không?" "Tâm trạng của anh làm sao? Đau khổ lắm chắc?" "Em.." "Em là thế đấy, giờ nhìn thấy anh chỉ cảm thấy phiền chán cùng bực bội thôi." Dương Tịnh vừa nói ra câu này, cả người Trần Chính hơi loạng choạng, đầu óc bần thần, hỏi: "Dương Tịnh, hai chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, bây giờ em cảm thấy anh phiền phức sao? Tình cảm anh dành cho em đổi lấy sự chán ghét này sao? Anh khiến em bực bội đến vậy sao?" "Phải." Dương Tịnh trả lời xong, Trần Chính hít một hơi, sắc mặt lập tức trầm xuống, vừa nãy khi đạp xe về, vừa đến nhà thì hai mắt anh sáng lên, còn hiện tại mọi thứ cứ tối sầm lại. "Được, em thấy phiền chứ gì, thấy phiền phức thì anh đi là được phải không?" Nói xong, Trần Chính liền xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, mở cửa nhà chính đi ra ngoài sân. Khi nghe thấy âm thanh mở cổng ở ngoài sân, Dương Tịnh thật sự không kiềm được nữa, đưa tay bụm miệng khóc òa lên. Trần Chính cũng không có ý định sẽ rời đi, mà chỉ đứng ở ngoài sân, móc trong túi quần bao thuốc lá và bật lửa, ngồi trước nhà châm lửa rít một hơi, đã rất lâu rồi anh không hút thuốc, thuốc lá mang theo bên mình phòng trường hợp khi giao tiếp cần dùng đến, là như một phương thức giao tiếp của đàn ông, giờ phút này chỉ vì tâm trạng buồn bực, rối bời nên mới không nhịn được hút một điếu, tuy nhiên mới hút được nửa điếu thì loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở của Dương Tịnh. Trần Chính sững người, Dương Tịnh khóc, anh vội vàng ném điếu thuốc trên tay xuống, hai ba bước chạy vội vào nhà, chạy đến phòng ngủ thì quả nhiên thấy Dương Tịnh đang ngồi trên giường, đôi tay ôm mặt khóc lên, anh cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹn đến phát đau, không chịu được nữa tiến tới chỗ cô, không quan tâm đến bất cứ điều gì mà ôm chặt cô vào lòng mình: "Được rồi, em đừng khóc, anh sai rồi, anh xin lỗi, em đừng khóc mà, anh xin lỗi." Dương Tịnh vẫn đau lòng mà khóc, vừa khóc vừa oán trách: "Anh không phải bỏ đi rồi sao? Còn quay lại đây làm gì?" Trần Chính ngồi trên giường ôm cô, lau đi những giọt nước mắt trên mặt, dịu dàng nói: "Vợ anh ở đây thì anh còn đi đâu được nữa?" "Em không phải vợ anh, anh đi mà tìm người khác làm vợ anh ấy." "Đừng nói như vậy." Dương Tịnh đang định nói tiếp thì đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn. Trần Chính giật mình: "Sao vậy? Không khỏe chỗ nào? Đi, cùng anh tới bệnh viện." Dương Tịnh kêu lên: "Thuốc lá, mùi thuốc lá.." Trần Chính phản ứng lại, lập tức cởϊ áσ khoác vứt sang một bên, nghĩ trong miệng mình vẫn còn khói thuốc nên nhanh chóng đi phòng phòng tắm đánh răng và rửa tay, sau đó mới quay lại, ngồi trên giường nắm lấy tay Dương Tịnh, hỏi: "Có tốt hơn chút nào không?" Dương Tịnh nghiêng đầu không nói chuyện, Trần Chính xoay đầu cô lại, buộc cô phải nhìn vào mắt mình, nói: "Nói cho anh biết xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại khóc? Sao lại không muốn nhìn mặt anh?" Dương Tịnh sau khi phát tiết hết mọi bực tức, tủi thân trong lòng, bây giờ cô mới dần lấy lại được lý trí, cô không hiểu sao mình lại thốt ra những lời nói khó nghe như vừa rồi, cô cũng không biết tại sao mình lại trở nên nhạy cảm đến như vậy nữa. "Sao vậy?" Trần Chính hỏi. Lúc này Dương Tịnh mới ngước mắt lên nhìn Trần Chính, đôi mắt ngân ngấn nước, đôi môi xinh đẹp như thạch anh đào, nói: "Hôm nay em đã gọi điện thoại cho anh." "Sau đó?" "Có một cô gái đã tiếp điện thoại." "Ừm." Trần Chính ngẫm lại xem ai đã tiếp điện thoại. "Em nói em muốn tìm gặp anh, cô gái kia bảo là có chuyện gì thì nói với cô ta, em không nói thì cô ta tự động ngắt cuộc gọi luôn." "Chỉ có vậy thôi sao?" Trần Chính hỏi. "Em là vợ anh, cô ta lấy đâu ra tự tin mà quản chuyện của em với anh, còn bắt em phải kể ra cho cô ta nghe nữa, dựa vào cái gì chứ?" "Cho nên.." Trần Chính nghĩ nghĩ, rồi hỏi: "Cho nên, em cho rằng anh và cô gái đó có gian tình?" Trên mặt Dương Tịnh lộ ra biểu cảm tức giận. Trần Chính thì cười rộ lên. "Có gì vui mà anh cười?" Dương Tịnh xụ mặt không vui. "Rõ ràng quan tâm đến anh còn gì, vậy mà chê anh phiền phức. Nếu em nói chuyện này ra sớm thì chúng ta cũng không đến nỗi phải căng thẳng lên như vừa rồi." Trần Chính mang theo bộ mặt vui cười mà nói. Dương Tịnh ngoắc đầu sang một bên không thèm để ý đến anh. Trần Chính nói: "Nếu có người bên ngoài, anh giấu còn không kịp, làm sao có thể để người kia ở siêu thị chạy loạn, còn có thuê nhân viên cũng là do em đồng ý không phải sao? Với cả, anh và anh trai em ban ngày thì bận, buổi tối thì đạp xe về nhà với em, làm gì có thời gian để tâm đến người khác!" "Vậy ý anh là nếu có thời gian anh sẽ để tâm đến người khác chứ gì?" Trần Chính cười. Dương Tịnh lấy cái gối đầu nhắm vào người Trần Chính mà đập, Trần Chính cười, lắc đầu bất lực, sau đó đưa tay bắt lấy gối ném sang một bên, ngồi phía sau Dương Tịnh, đem cô ôm vào lòng, vuốt ve chiếc bụng đã nhô to, nói: "Vợ à, cả đời này chỉ có mình em, không có ai khác nữa." Đúng lúc này, Đinh Đinh Đang Đang vẫn đang ngủ ngon, đột nhiên xoay người, cái miệng nhỏ của cô nhóc Đang Đang nói ra vài câu mơ hồ: "Giò heo, mẹ ơi, muốn giò heo." Dương Tịnh không nhịn được mà bật cười. Trần Chính nhìn cô, hỏi: "Không khóc nữa?" Dương Tịnh trừng mắt nhìn anh, nói: "Em đói." "Được, người đàn ông của em sẽ đi nấu cho em ngay đây." Trần Chính chuẩn bị ngồi dậy. Dương Tịnh nói: "Nhớ mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm lạnh." "Anh biết rồi." Trần Chính mặc thêm quần áo ấm đi ra ngoài, Dương Tịnh cũng rời khỏi giường theo, Trần Chính đỡ cô cùng đến phòng bếp. Dương Tịnh muốn ăn mì sợi, Trần Chính bắt đầu rửa tay, nhào bột, cán bột, trong nhà có rau xanh, có cá do Uông Lệ Mẫn đưa sang, nấu rất đơn giản, chỉ một lát, trên bếp gas đã sôi sùng sục, hương thơm lan tỏa khiến người ta trở nên cồn cào vì đói. Dương Tịnh đã đói bụng từ lâu, vốn dĩ lượng cơm cô ăn dạo gần đây gần bằng sức ăn của hai người cộng lại, mà nay vì sự kiện 'Trần Chính nɠɵạı ŧìиɦ' khiến cô không nuốt nổi cơm, vừa rồi vì quá xúc động khóc lớn không ngừng nên bây giờ vô cùng đói, Trần Chính lấy một thìa nhỏ nước dùng, thổi thổi cho nguội, sau đó đưa đến miệng Dương Tịnh để cô nếm thử, hỏi: "Hương vị thế nào?" "Ăn nhanh quá nên quên mất vị như thế nào rồi." Dương Tịnh cong mắt cười hì hì. Trần Chính lại múc cho cô một thìa nữa, hỏi: "Lần này thì sao?" "Ngon lắm." "Có bị mặn không?" "Không, rất vừa miệng." "Được rồi, em ngồi vào bàn đi, anh lấy mì cho em ăn." "Vâng." Dương Tịnh chậm rãi ngồi xuống bàn ăn, Trần Chính lấy mì cho vào bát, thêm rau xanh, cá, trứng và nước dùng, mùi hương thơm phức, sau đó đặt bát mì trước mặt Dương Tịnh, cô lập tức cầm đũa lên ăn. "Ăn chậm thôi, cẩn thận xương cá." Trần Chính nói, rồi lại lấy cho mình một bát mì, hai người ngồi ăn cùng nhau. Chỉ một lúc, nồi mì nhỏ đã bị cả hai ăn sạch sẽ không còn gì, Trần Chính cầm bát đũa đi rửa, sau đó đỡ Dương Tịnh vào phòng ngủ, nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô, rồi lau tay và mặt cho Dương Tịnh, chăm sóc cô giống hệt như lúc chăm sóc Đinh Đinh Đang Đang, vừa lau vừa oán trách: "Sau này có chuyện gì thì từ từ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, không được cãi nhau như hôm nay nữa, em dọa anh đến sợ đấy." Dương Tịnh nói: "Em đang mang thai mà, phụ nữ mang thai có hơi nhạy cảm một chút nên xử sự không được lý trí." Trần Chính cười không hề so đo với cô. Mãi đến khi hai người nằm trên giường, Dương Tịnh lúc này mới mở miệng nói cho Trần Chính nghe chuyện mình từ chức. Trần Chính kinh ngạc hỏi: "Em từ chức sao?" Dương Tịnh: "Ưm, hôm nay gọi điện thoại cho anh là muốn nói về chuyện từ chức." Trần Chính vui mừng, bỗng nhiên xốc chăn ngồi dậy, bắt đầu đi tìm rương hành lý. "Anh làm gì vậy?" Dương Tịnh hỏi. "Thu dọn hành lý, ngày mai cả nhà chúng ta cùng nhau đến Nam Châu sống."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]