Dương Tịnh và Dương Đông lặng lẽ bước đi, dường như cả hai vẫn chưa hoàn hồn sau những chuyện đã xảy ra vừa rồi, trên con đường dài không ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng ma sát phát ra từ chiếc xe đạp, khoảng cách với khu trọ nhà họ Trần càng ngày càng xa. Dương Tịnh lưu luyến quay đầu lại nhìn, cô nhớ chỉ mới đây thôi, khi ba mẹ con rời khỏi thôn Sơn Loan tình cờ đến nơi đây tìm phòng, ông trời đúng là biết trêu ngươi. "Mẹ ơi." Đang Đang đột nhiên lên tiếng. Dương Tịnh hơi khom người xuống, hỏi: "Đang Đang, sao thế con?" "Tay con lạnh cóng rồi." Đang Đang nói. Lúc này, Dương Tịnh mới để ý đến đôi tay đã đỏ ửng lên vì lạnh của Đang Đang, sau đó ngước mắt nhìn phía trước, Trần Chính và Đinh Đinh đã đi xa rồi, vừa rồi do chuẩn bị gấp gáp nên cô quên không mang găng tay cho Đang Đang. "Đừng để con bé ngồi trên xe nữa, đưa đây anh ôm cho." Dương Đông nói. "Cũng được." Dương Đông bế Đang Đang lên rồi ôm vào trong lòng, Dương Tịnh nhân cơ hội nhét bàn tay nhỏ nhắn của cô bé vào trong cổ tay áo, sau đó hỏi: "Còn lạnh không?" "Không lạnh nữa ạ." "Vậy thì tốt rồi." Dương Tịnh cười, sau đó quay sang nói với Dương Đông: "Anh hai, anh đừng trách dì Uông, vừa nãy không nói gì nhưng em nhìn ra được bà ấy đang trách bản thân mình, trách cho sự bất lực của một người mẹ khi không thể chăm sóc tốt cho những đứa con, em cảm thấy dì ấy rất đáng thương." "Không, anh không trách ai cả." Dương Đông thấp giọng nói, trong lòng còn có một câu tự trách chính mình nhưng anh không nói ra. Dọc trên con đường dài, hai anh em nói chuyện qua lại được mấy câu, chẳng mấy chốc mà đã đến nơi, ngôi nhà này nằm ở phía tây bắc của Huyện Thành, người dân ở thị trấn hay gọi nơi đây là phố Bắc, là một khu khá nhiều nhà giàu có và cũng đông đúc tấp nập hơn. Khi Dương Tịnh và Dương Đông đến nơi thì nhìn thấy ở lối vào của con sân nhỏ đã chất một đống đồ đạc, Trần Chính hai tay xách hai túi hành lý đi vào sân, Đinh Đinh ôm theo chiếc ghế nhỏ của mình lon ton chạy vào trong sân. "Anh ơi!" Đang Đang nhìn thấy anh trai thì lập tức vui vẻ, kêu: "Anh ơi, em đến rồi nè!" Đinh Đinh nghe giọng thì quay đầu lại, nói: "Anh đang bận lắm, cần phải chuyển đồ vào nhà." "Cậu, cậu, cậu cho con xuống." Đang Đang nhanh nhảu quay sang nói với Dương Đông. Dương Đông vừa đặt xuống đất, cô nhóc liền nhanh chóng chạy vọt tới chỗ đồ đạc ôm lấy một chiếc ghế nhỏ, đôi chân ngắn ngủn đuổi theo anh trai đi vào trong sân nhà. Dương Đông và Dương Tịnh cũng bắt tay vào bê dọn đồ. Những vật dụng, đồ đạc cơ bản trong nhà hầu như đã đầy đủ, hành lý của ba mẹ con Dương Tịnh không quá nhiều, của Trần Chính cũng vậy, vì thế chỉ dọn dẹp đến chạng vạng tối là đã xong cả. Đinh Đinh Đang Đang vô cùng hào hứng, vui vẻ cười đùa chơi trò ném bao cát, chơi bắn bi trong sân nhỏ, thỉnh thoảng chạy ra ngoài cổng để nhìn những đứa trẻ hàng xóm chơi đùa, Đinh Đinh Đang Đang đứng xem các bạn chơi trốn tìm, chơi mèo đuổi chuột, chơi kéo co.. "Anh ơi, em cũng muốn chơi." Đang Đang nói. Đinh Đinh cũng muốn chơi cùng, vì thế, cậu nhóc nắm lấy tay Đang Đang, nói: "Đi, anh dẫn em đi chơi." Đinh Đinh cùng Đang Đang đi đến chỗ bọn trẻ đang tụ lại chơi trò chơi, đến trước mặt một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, Đinh Đinh mở miệng nói: "Anh, em tên Dương Đinh Đinh, em gái em tên Dương Đang Đang, sau này bọn em sẽ sống ở đây, bọn em cũng sắp được 4 tuổi rồi, em, ừm, em và em gái rất muốn chơi cùng với mọi người, có được không ạ?" "Được thôi." Cậu nhóc sáu bảy tuổi thoải mái đồng ý. "Cảm ơn anh." Đinh Đinh nói xong liền nắm tay Đang Đang đi đến chỗ các bạn trẻ khác chơi cùng. Dương Tịnh đứng chỗ cửa sổ nhìn hai đứa con của mình, đầu tiên là chơi trò người tượng, một hai ba ai nhúc nhích sẽ bị phạt, Đang Đang ban đầu bị phạt nhiều lần, nhưng sau lại rất linh hoạt không bị thua nữa. Dương Tịnh mỉm cười, sau đó quay người đi chuẩn bị cơm tối. Dương Đông nói: "Anh sẽ về thôn Sơn Loan, em không cần nấu phần của anh." "Anh, anh về đó làm gì?" "Còn một số chuyện cần giải quyết." Dương Đông nói. Dương Tịnh hỏi: "Có phải chuyện ly hôn với Tôn Đại Hồng không?" "Ừm." "Được rồi, anh về lại thôn đi." Dương Tịnh nói: "Hai ngày nữa anh quay lại nhé, em cần anh giúp vài việc." "Được." Dương Đông đồng ý. Dương Tịnh để Trần Chính trông chừng hai đứa nhỏ, còn cô đi tiễn Dương Đông đến đường lớn, thuận đường rẽ vào chợ mua thức ăn, bây giờ mới mùng bốn nên rất ít cửa hàng mở cửa bán đồ. Gạo, mì, thịt, sủi cảo cô có mang từ nhà trọ đến nên bây giờ chỉ mua một vài rau củ đơn giản, khi trở lại phố Bắc thì bầu trời đã tối đen như mực, Đinh Đinh Đang Đang vẫn đang chơi trò chơi cùng bọn trẻ mới quen, những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, dường như không có bất kỳ ảnh hưởng đến bọn nhỏ, thật tốt. Làm trẻ con thích thật, khóc xong liền quên. Nhưng với Trần Chính thì không thể quên nổi. Dương Tịnh xách theo đồ ăn đi vào nhà, khi đi còn dắt theo cả Đinh Đinh Đang Đang, Trần Chính thì đang bận rộn trong bếp. "Trần Chính." Dương Tịnh gọi một tiếng. Trần Chính dụi tắt điếu thuốc cháy dở trong tay, sau đó quay đầu lại, nói: "Về rồi à." "Vâng." Dương Tịnh bận rộn một hồi, cơm nước nhanh chóng chuẩn bị xong, Đinh Đinh Đang Đang một tay cầm đũa, một tay cầm bánh bao, vui vẻ ngồi ăn, đối với bọn nhỏ mà nói thì nơi nào có Dương Tịnh thì nơi đó chính là nhà, lúc này Trần Chính ăn không vô thì bọn nhỏ lại cảm thấy hôm nay ăn cơm rất ngon miệng. Dương Tịnh nhìn Trần Chính một cái, rồi hỏi: "Không ăn sao?" "Phải ăn chứ!" Trần Chính ăn nhưng còn không bằng một phần ba so với trước đây, huống hồ lúc trưa anh còn bỏ bữa. Dương Tịnh cũng không ăn được nhiều. Sau khi ăn uống xong, Dương Tịnh để Đinh Đinh Đang Đang chơi thêm lát nữa, sau đó cùng Trần Chính giúp bọn nhỏ tắm rửa, lau người, thay quần áo ngủ, dẫn đến phòng ngủ, căn phòng này lớn hơn nhiều so với phòng ở nhà trọ, giường cũng rộng rãi hơn, là Trần Chính đặc biệt đặt người ta làm. "Oaa! To quá!" "Chăn cũng mới nữa, bên trên còn có thêu chim điểu." Đinh Đinh Đang Đang vừa leo lên giường là đã nhảy cẫng lên. "Nhanh chui vào chăn đi, đừng để bị cảm lạnh." Dương Tịnh nói. "Vâng ạ." Đinh Đinh Đang Đang ngoan ngoãn chui vào ổ chăn ấm áp, vui vẻ nằm trên giường lăn qua lăn lại. Dương Tịnh không quản bọn trẻ nữa, mà quay sang nhìn khuôn mặt ảm đạm của Trần Chính, trong lòng Trần Chính hẳn là không dễ chịu, anh cùng Dương Tịnh chưa kết hôn mà đã có con, ở thời đại này thì không phải chuyện tốt đẹp gì, bây giờ còn phát sinh ra chuyện Trần Kim Linh và Dương Đông từng có con với nhau, hơn nữa còn chết non.. Người bình thường đều sẽ cảm thấy chuyện này quả thực quá hoang đường, và sẽ đánh giá phẩm chất tồi tệ của những người trong cuộc. Vì thế nên Uông Lệ Mẫn mới tức giận đến như vậy. Chuyện xảy ra cũng đã rồi, khổ sở, tự trách thì có ích lợi gì, chi bằng lạc quan đối mặt, ra sao cũng được. "Cảnh sát Trần." Dương Tịnh ngồi ở mép giường, dùng khủy tay chọc chọc vào tay Trần Chính. Sắc mặt của Trần Chính vẫn còn vẻ lo lắng, chuyển mắt nhìn Dương Tịnh. Dương Tịnh cố ý trêu chọc anh: "Bỏ qua bọn nhỏ, anh nói xem bây giờ có giống đêm tân hôn của chúng ta không?" Trần Chính cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, sau đó lại căng thẳng. Dương Tịnh nắm lấy cánh tay anh, nói: "Được rồi, được rồi, đừng đanh mặt nhíu mày nữa, chúng ta làm sai thì sửa, anh không phải là cảnh sát sao? Làm nhiều việc thiện hơn." Trần Chính nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nhìn khuôn mặt trắng nõn không tì vết dưới ánh đèn mờ ảo, càng tôn thêm vẻ diễm lệ dịu dàng, trong lòng anh cũng ấm áp theo, duỗi tay ôm cô nói: "Về tình, bốn người chúng ta không sai. Về lý, cả bốn chúng ta đều vượt ranh giới cho phép." "Ừm." Dương Tịnh gật đầu. Đúng lúc này, hai người nghe một tiếng 'cộp', sau đó là tiếng khóc òa lên của Đang Đang. Dương Tịnh và Trần Chính giật mình, quay đầu lại nhìn, là Đinh Đinh Đang Đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, Đang Đang không cẩn thận lăn thẳng xuống đất. Trần Chính bước thật nhanh tới ôm Đang Đang vào trong lòng, Đang Đang oa oa khóc lớn, khóc đến đỏ bừng cả mặt. Dương Tịnh nhìn về phía Đinh Đinh. Đinh Đinh giải thích: "Con, con, con không biết sao em ấy lại lăn đến đó, con lăn hướng này, còn em gái lăn hướng kia, sau đó em ấy ngã xuống đất." "Đầu có bị sưng không?" Dương Tịnh bước lại hỏi. Trần Chính vừa ôm vừa dỗ dành. Đang Đang dần dần ngừng khóc, mắt mũi miệng vẫn còn đỏ hoe vì vừa nãy khóc quá nhiều. "Đang Đang." Dương Tịnh dịu dàng gọi. "Mẹ." Đang Đang duỗi cánh tay muốn Dương Tịnh ôm. Dương Tịnh ôm Đang Đang vào lòng, sau đó chui vào chăn ấm, ôm Đang Đang nói: "Còn đau không?" "Còn ạ." "Đau chỗ nào chỉ mẹ xem." "Cánh tay, còn có bàn tay." "Đầu có đau không?" "Không ạ." Dương Tịnh ôm Đang Đang hỏi han, kiểm tra xem cô bé có bị thương chỗ nào không. Trần Chính đứng ở bên cạnh nhìn Dương Tịnh trong ánh sáng vàng dịu dàng ôm Đang Đang, Đinh Đinh nằm bên cạnh vỗ nhè nhẹ lên bàn tay của em gái bằng đôi tay nhỏ của mình, dỗ dành: "Đều tại anh không tốt, anh giả làm cún con cho em xem nhé!" Trần Chính muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ này vào tim, đột nhiên cảm thấy không hối hận với những việc mình đã làm, không còn sợ những lời đàm tiếu vớ vẩn, chỉ muốn mang hết những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho ba mẹ con Dương Tịnh. "Đang Đang ngoan, đừng khóc nữa." Dương Tịnh vỗ về. "Con sẽ không khóc." Đang Đang gật đầu. Trần Chính đi vòng qua cuối giường, vén chăn bông lên, chui vào chăn nằm bên cạnh Đinh Đinh, Dương Tịnh nhìn hành động của anh, cũng không phản đối. Vì vậy, trên giường lớn theo thứ tự là Trần Chính, Đinh Đinh, Đang Đang, Dương Tịnh, trong đêm tĩnh mịch bốn người hai lớn hai nhỏ cứ thế ngủ cùng với nhau. Trong lúc mơ màng, Dương Tịnh ngửi thấy một mùi hương sạch sẽ quen thuộc trên người Trần Chính, vô cùng quen thuộc, sự yên tâm này khiến cho cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu, Dương Tịnh nằm mơ, trong mơ là khung cảnh của một căn phòng học đơn sơ, ngồi trong phòng học là một đám học sinh, ăn mặc sẫm màu, đang cúi đầu chăm chú đọc sách, chỉ có nguyên chủ đứng dậy trả lời câu hỏi, cô ấy nói: "Thưa thầy, ước mơ của em sau này không phải là giáo viên, cũng không phải là nhà khoa học, ước mơ của em là được kết hôn và sinh con, em muốn có.." Nguyên chủ còn chưa nói xong thì cả căn phòng đã vang lên những tiếng cười to. Khuôn mặt cô ấy lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, bối rối không biết phải làm sao. Lúc này, khung cảnh kia biến mất, chuyển đến hình ảnh của nguyên chủ và Tào Quân Lượng. Tào Quân Lượng như vừa mới nghe được câu chuyện rất buồn cười, hỏi: "Kết hôn? Dương Tịnh, em còn chưa đủ 18 tuổi mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, còn muốn có một gia đình riêng, không phải em còn có gia đình của mình đó sao? Còn muốn gia đình nào nữa? Trong đầu em nghĩ linh tinh gì thế không biết?" Dương Tịnh cảm giác được nỗi bất an, nội tâm thiếu cảm giác an toàn và vô cùng sợ hãi kia của nguyên chủ, đột nhiên cô ngửi được mùi hương nhàn nhạt dễ chịu kia, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp và yên tâm, hình ảnh lại một lần nữa xoay chuyển đến cảnh một hàng rào tre phía bên ngoài căn nhà cũ, hàng rào tre đã bị đổ ngã, xung quanh chỉ toàn là nước. Thôn Hồng? Dương Tịnh vừa mới nghĩ đến khả năng này, thì liền nhìn thấy Trần Chính đang ngồi ở trong căn nhà nhỏ, đôi mắt mơ hồ, hình như không nhìn thấy gì, nguyên chủ ngồi bên cạnh đưa thuốc cho anh, anh cùng cô ấy ngồi nói chuyện phiếm với nhau, cô ấy kể về ước mơ sau này của mình. Sau đó đem hết lời mà cô đã nói với thầy giáo ngày hôm đó cho Trần Chính nghe. Trần Chính sửng sốt. Nguyên chủ cũng ngạc nhiên, bởi vì do Trần Chính không có cười nhạo ước mơ kia của cô, cô hỏi: "Anh không kinh thường ước mơ này của tôi sao?" "Sao phải khinh thường?" "Ước mơ của tôi.." Nguyên chủ nói càng lúc càng nhỏ. Trần Chính cười nói: "Không, mọi ước mơ không làm hại đến người khác thì đều xứng đáng có được sự tôn trọng. Huống chi còn là một người khuyết thiếu cảm giác an toàn và sự quan tâm từ gia đình." Dương Tịnh cảm nhận được từng cảm xúc của nguyên chủ một cách rất chân thật, giống như cô và nguyên chủ là một vậy. "Mẹ, mẹ ơi!" Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Đinh Đinh, cậu nhóc đang ngồi ở mép giường gọi cô. Dương Tịnh mở mắt, trời sáng rồi sao? Cô có chút mông lung. "Mẹ ơi, mẹ khóc sao?" Đinh Đinh đưa bàn tay nhỏ mềm mại đặt trên mặt Dương Tịnh. Dương Tịnh sờ mặt mình, rồi quay sang nhìn cái gối, quả nhiên đã bị ướt đẫm một mảng, cũng bởi vì giấc mộng của sáng hôm qua khi cô cùng Dương Đông nói chuyện, lúc này cô biết rằng chuyện vừa rồi không phải là mơ, là sự thật đã từng xảy ra với nguyên chủ. "Mẹ." Đinh Đinh lại gọi cô. Dương Tịnh bừng tỉnh. "Sao mẹ lại khóc." Đinh Đinh hỏi. Dương Tịnh xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh nói: "Bởi vì mẹ nằm mơ." Đinh Đinh lập tức mở to đôi mắt, hỏi: "Có phải mẹ đã mơ thấy yêu quái đến bắt nên mới bị dọa sợ đến bật khóc không?" Dương Tịnh nhìn biểu cảm của cậu nhóc mà bật cười: "Ừm." "Thế, thế mẹ đừng sợ nữa, mẹ ngủ lại một lần nữa đi, lần này nhất định sẽ nhìn thấy Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không sẽ bắt yêu quái xấu xa, như thế thì sau này mẹ sẽ không mơ thấy yêu quái nữa đâu." Đinh Đinh nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Dương Tịnh nhịn cười. Đinh Đinh rất nghiêm túc kéo chăn đắp cho Dương Tịnh: "Mẹ ngủ lại một lần nữa đi." Dương Tịnh rất ít khi phản đối lời nói của Đinh Đinh, nhất là khi cậu nhóc có những hành động thú vị như thế này, cô nghe lời, tiếp tục nằm xuống, nhắm mắt lại, nhưng lần này Dương Tịnh không có nằm mơ mà thật sự chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi tỉnh lại lần nữa thì Trần Chính đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, đang ở trong sân chơi bắn bi cùng Đinh Đinh Đang Đang. "Chú ngầu quá, viên bi xa như thế mà vẫn có thể bắn trúng." Đinh Đinh hướng về phía Trần Chính dựng ngón cái: "Lợi hại." "Cảm ơn lời khích lệ của đồng chí Đinh Đinh." Trần Chính học theo cách của Dương Tịnh để thân thiết hơn với Đinh Đinh, quay đầu liền nhìn thấy Dương Tịnh, anh lên tiếng hỏi: "Em dậy rồi à, đã đói chưa? Anh và bọn nhỏ đợi em dậy ăn cùng." "Đói quá, đợi em đi rửa mặt rồi chúng ta ăn cơm." Dương Tịnh cười nói. Dương Tịnh, Trần Chính và Đinh Đinh Đinh Đang Đang ngồi vào bàn ăn sáng, vừa ăn vừa nói chuyện về công việc, về bọn nhỏ, về siêu thị Đinh Đang và cả chuyện phát thiệp mời kết hôn. Khi vừa ăn cơm xong, Dương Tịnh liền nói: "Cảnh sát Trần, ngồi im không được nhúc nhích, anh nấu cơm, còn chén bát để em rửa." "Được thôi." Trần Chính đặt chén xuống. Trong tay Đinh Đinh còn đang cầm một chiếc bánh bao, nói: "Mẹ, đừng, từ từ hẳn dọn, con còn chưa ăn no, con ăn chưa xong nữa." Dương Tịnh cười rộ lên. Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cổng có người gọi: "Dương Tịnh! Dương Tịnh!" Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn ra, là Đại Hổ ở thôn Sơn Loan. "Cuối cùng cũng tìm được em." Đại Hổ vội vàng chạy vào. Dương Tịnh cảm thấy không ổn, tim đập hơi nhanh hỏi: "Anh Đại Hổ, sao anh biết em ở đây mà tới?" Đại Hổ thở phì phò, sau đó vội vàng nói: "Anh trai em, anh trai em nhập viện rồi." Tâm sự của tác giả: Tôi có quen một cô gái, cô ấy từng nói với tôi rằng ước mơ khi còn nhỏ của cô ấy là lấy chồng sinh con, tôi còn tưởng cô ấy nói đùa, sau này mới biết gia đình cô ấy trọng nam khinh nữ, rất ghét con gái, vì thế đã đưa cô ấy cho cậu mợ nuôi, nhưng nhà cậu mợ còn có hai đứa con, tất nhiên đối xử với cô ấy không tốt, đến cả bố mẹ ruột còn không thương con mình huống chi người ngoài. Cô ấy nói rằng mình chỉ muốn kết hôn rồi sinh con, dù là trai hay là gái cô ấy cũng sẽ yêu thương chăm sóc chúng hết mức có thể. Cô gái ấy 18 tuổi kết hôn, 20 tuổi mới làm giấy đăng ký kết hôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]