Dương Tịnh cúi đầu chào tạm biệt. Đại Hổ cũng cười chào tạm biệt hai người, sau đó xoay người hướng về phía cổng thôn mà đi. Dương Tịnh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy sợi dây móc hai con cá lớn, cá rất nặng, cái đuôi vẫn còn vung vẫy làm bắn ra vài vệt nước, Dương Tịnh đưa tay lên lau đi khóe mắt ướt lệ. "Dương Tịnh." Trần Chính vội đưa tay giành lấy hai con cá, nhìn thấy Dương Tịnh khóc mà lòng anh như thắt lại, duỗi tay ôm cô vào lòng. Dương Tịnh vội đẩy anh ra. "Sao vậy?" Trần Chính sốt ruột hỏi. "Giữa ban ngày ban mặt người ta nhìn thấy chúng ta ôm ôm ấp ấp thì phải làm sao?" Dương Tịnh nhìn xung quanh nói. "Anh cho rằng.." "Cho rằng em đau lòng mà khóc?" Dương Tịnh lại duỗi tay lau đi nước mắt, vừa rồi cô nghe được chuyện của Dương Đông, cô thật sự cảm thấy chua xót khổ sở, nước mắt tự nhiên trực trào không kiểm soát, nhưng mà cô vẫn giữ lý trí biết mình đang làm gì, nói: "Bây giờ không phải là lúc thương tâm khổ sở." "Hả?" Trần Chính nhìn cô không chớp mắt. "Em nhất định phải nỗ lực nhiều hơn nữa, như vậy mới có thể giúp được anh trai, đến khi anh ấy về quê ăn tết, sẽ không để anh ấy phải đi làm những công việc nặng nhọc vất vả kia nữa." Dương Tịnh thầm nghiêm khắc với bản thân. Trần Chính ngẩn ra, anh còn cho rằng Dương Tịnh sẽ nhào vào lòng anh khóc lớn tủi thân, xem ra anh đã xem thường cô rồi, cô độc lập, kiên cường và có chính kiến. Dương Tịnh của anh quả là không giống người thường, làm cho anh ngày càng chìm đắm, đôi tay không tự chủ được dang ra, muốn ôm cô vào lòng. Dương Tịnh vội nói: "Đừng ôm, ở đây cách đầu thôn không xa, người trong thôn đều biết em, không biết bọn họ sẽ nói sau lưng chuyện gì nữa." Trần Chính buồn bực thu tay lại, trong lòng ngứa ngáy. "Đi thôi, chúng ta về nhà." Dương Tịnh thúc giục. Trần Chính treo cá lên tay nắm phía trước của xe đạp, ngồi lên xe, chở Dương Tịnh đi về hướng Huyện Thành, trên đường đi Trần Chính hỏi: "Khi nào chúng ta sẽ kết hôn?" "Cho anh quyết định." Dương Tịnh hỏi lại. "Tối nay thì sao?" Trần Chính nói. Dương Tịnh bị Trần Chính chọc cho bật cười, đưa tay ôm lấy anh, phát hiện cả người anh vô cùng rắn chắc, mạnh mẽ, không hề có chút mỡ thừa nào, đành đánh vào eo anh một cái: "Nói bậy gì thế, chờ anh trai em về đã." "Đến tết sao? Như vậy lâu quá!" "Chỉ hơn hai tháng nữa thôi mà." Dương Tịnh nói: "Chúng ta cứ chuẩn bị dần dần, vừa hay khoảng thời gian này anh và Đinh Đinh bồi dưỡng tình cảm, còn em cũng tranh thủ kiếm tiền." Nói không chừng có thể giúp được gì đó cho Dương Đông. "Em muốn kiếm tiền như thế nào?" Trần Chính hỏi. Dương Tịnh vuốt ve tờ giấy trên tay, sau đó nói với Trần Chính: "Cảnh sát Trần, về nhà mượn điện thoại của anh một lát nhé!" Hơi thở ấm áp của Dương Tịnh tới gần, trái tim Trần Chính trở nên run rẩy, xe đạp đi hơi loạng choạng, Trần Chính lập tức định thần, hỏi: "Em nói sao?" "Cho em mượn điện thoại nhà anh dùng một lát." Dương Tịnh nói. "Cứ tự nhiên, dù sao thì sau này cũng đều là của em." Trần Chính dáp. Dương Tịnh nghe xong thì vui vẻ cười rộ lên. Mặt Trần Chính nóng hầm hập, dưới chân tăng thêm lực, xe đạp chạy nhanh hơn, khi gặp phải những con đường đất gồ ghề xe có chút xóc nảy, Dương Tịnh liền ôm chặt eo Trần Chính, cuối cùng cũng đi qua con đường đất, đi vào Huyện Thành, toàn bộ hành trình Dương Tịnh đều ôm eo Trần Chính. Bởi vì thời gian hai người ở lại thôn khá lâu, nên đến khi gần đến nhà thì cũng đã dần về chiều tối, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh, trên đường có rất ít người, những người mặt quần áo xám mỏng đơn sơ đều hơi co người lại vì lạnh. "Nhiệt độ giảm đột ngột quá!" Dương Tịnh ngồi ở phía sau lên tiếng: "Không biết Đinh Đinh Đang Đang có lạnh không nữa?" "Mẹ sẽ mặc thêm quần áo cho hai đứa, em yên tâm." Trần Chính nói xong, quay đầu hỏi: "Em lạnh không?" "Em không." Dương Tịnh đáp, trong lòng vẫn có chút lo lắng cho Đinh Đinh Đang Đang, liệu hai đứa nhỏ có lạnh không, thể chất của trẻ con rất kém. Trần Chính đạp xe, vừa mới quẹo qua khúc cua thì Dương Tịnh gấp không chịu được, thò đầu nhìn phía trước, lúc nay đã có thể nhìn thấy nhà họ Trần ở trước mắt, trước sân nhà còn có bóng dáng nho nhỏ của hai đứa nhóc đang chơi đùa cùng nhau, đó không phải là Đinh Đinh Đang Đang của cô sao. "Dương Đinh Đinh! Dương Đang Đang!" Dương Tịnh kêu lên một tiếng. Đinh Đinh Đang Đang đang chơi đùa thì lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Trần Chính đang lái xe đạp tiến lại gần, sau đó lại thấy Dương Tịnh ló đầu ở phía sau, hai khuôn mặt nhỏ lập tức vui vẻ, chạy như bay về phía cô, cái miệng không ngừng kêu lên: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Dương Tịnh không đợi được, xe còn chưa kịp dừng hẳn cô đã nhảy xuống, chạy về Đinh Đinh Đang Đang, vươn tay ôm lấy hai đứa nhỏ, cô không có sức bế cả hai lên nhưng ôm vào lòng thì không thành vấn đề. "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi." Đang Đang nói. "Mẹ đói bụng chưa?" Đinh Đinh hỏi. Dương Tịnh từng chút trả lời câu hỏi của hai đứa, sau đó nói: "Trời tối rồi sao hai đứa không vào nhà chơi, ở đây làm gì thế?" "Ở đây chờ mẹ về." Đinh Đinh Đang Đang đồng thanh đáp. Nghe thấy tiếng, Uông Lệ Mẫn từ trong nhà đi ra đón: "Dương Tịnh, Trần Chính, hai đứa về rồi." Dương Tịnh lễ phép chào. Uông Lệ Mẫn cười đáp lại, sau đó đi đến trước mặt Trần Chính nhỏ giọng hỏi: "Con trai, chuyện nhà Dương Tịnh giải quyết sao rồi?" "Xong rồi ạ." Trần Chính trả lời. "Thế Hàn Thục Cầm với Tôn Đại Hồng như thế nào?" "Trưởng thôn với bí thư chi bộ đã giải quyết, xác định Dương Tịnh có hộ khẩu riêng, hai người kia không nói được gì nữa." "Tốt rồi, tốt rồi. Vậy Dương Tịnh phải gả làm sao đây?" Uông Lệ Mẫn lại hỏi. "Từ chính nhà của cô ấy, đến lúc đó họ hàng của chúng ta đến rước dâu." Trần Chính nói. "Vậy hai đứa dự định khi nào thì tổ chức hôn lễ?" "Mẹ, vào nhà đã, lát nữa sẽ nói sau." Trần Chính nói. Uông Lệ Mẫn cũng đang sốt ruột muốn biết tình hình nên nhịn không được hỏi Trần Chính thêm vài câu, sau khi nghe Trần Chính kể đại khái tình huống thì cũng hơi yên lòng, cười nói: "Được được, cơm mẹ nấu xong hết rồi, Đinh Đinh Đang Đang một hai muốn chờ Dương Tịnh về ăn cùng thì mới chịu." Dương Tịnh lúc này cũng dắt tay hai đứa nhỏ đi tới, nói: "Dì Uông, quần áo Đinh Đinh Đang Đang đang mặc là dì mua sao?" Trước khi đi Dương Tịnh cho Đinh Đinh Đang Đang mặc một bộ quần áo hoodie cotton, nhưng khi trở về thì trên người hai đứa lại có thêm một chiếc áo khoác dày, nhìn là biết chất lượng rất tốt. "Phải, là dì mua, khoảng 3 4 giờ chiều dì thấy trời đột ngột trở lạnh, trên đài radio cũng có nói nhiệt độ giảm xuống, vừa hay dì đi chợ mua đồ ăn nên có ghé lại cửa hàng quần áo cho trẻ em mua hai cái áo khoác, cũng đâu thể để bọn nhỏ chịu lạnh được." Uông Lệ Mẫn cười nói. Dương Tịnh cúi đầu cảm ơn, sau đó định đưa tiền cho Uông Lệ Mẫn, Uông Lệ Mẫn nhìn ra được, lập tức chuyển chủ đề: "Đi thôi, đi thôi, nhanh ăn cơm tối, chắc Đinh Đinh Đang Đang cũng đói bụng lắm rồi." "Vâng." Hai đứa nhóc cùng nhau đáp lời. Dương Tịnh cười. Trần Chính tiến đến trước mặt Dương Tịnh nói: "Đừng xem mẹ là người ngoài, sau này anh nhất định sẽ đối tốt với ba mẹ con em." Dương Tịnh nghiêng đầu nhìn Trần Chính. Trần Chính cũng nhìn Dương Tịnh, cuối cùng cũng chịu thua ánh mắt của cô, khuôn mặt hơi nóng quay đi chỗ khác, làm cho Dương Tịnh không nhịn được phì cười. "Mẹ, mẹ cười gì thế?" Đinh Đinh nghe thấy tiếng cười của Dương Tịnh thì ngẩng đầu lên hỏi. "Không, không có gì đâu, chúng ta đi ăn cơm thôi." Dương Tịnh nói. "Vâng." Đinh Đinh gật đầu. Từ khi có Đinh Đinh Đang Đang, mỗi ngày Uông Lệ Mẫn đều chuẩn bị đồ ăn vô cùng phong phú, trước kia khi chỉ có Trần Chính thì bữa cơm rất đơn giản có hôm thì bát mì có thêm một ít rau hành cùng trứng rán.. còn bây giờ thì bữa nào cũng có thịt, không thịt lợn thì là thịt bò, hơn nữa còn liên tục gắp thức ăn vào chén cho Đinh Đinh Đang Đang. Dương Tịnh không nghĩ hôm nay sẽ ăn cơm cùng Uông Lệ Mẫn, nhưng bởi vì bà ấy quá nhiệt tình, cô cũng ngại từ chối nên đành đồng ý, lại một lần nữa ở lại ăn cơm cùng Trần Chính và Uông Lệ Mẫn. "Thật ra Đinh Đinh Đang Đang đã sớm đói bụng nhưng Đinh Đinh một mực đợi Dương Tịnh về ăn cùng thì mới chịu, cho nên hai đứa nhỏ vẫn chưa ăn gì cả." Uông Lệ Mẫn cười nói. Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh hỏi: "Con đói bụng sao lại không ăn gì đó lót dạ trước?" "Bởi vì con sợ mình không khống chế được." Đinh Đinh nói. "Không khống chế được cái gì?" Đinh Đinh nhìn về phía Dương Tịnh nói: "Bởi vì con sợ một khi đã ăn sẽ không dừng lại được, lỡ như ăn hết thì mẹ phải làm sao?" Trần Chính là người đầu tiên bật cười sau khi nghe cậu nhóc nói vậy, duỗi tay xoa cái đầu nhỏ của Đinh Đinh. Dương Tịnh và Uông Lệ Mẫn cũng cười theo. "Đừng cười nữa, ăn cơm ăn cơm thôi." Uông Lệ Mẫn lên tiếng. Lúc này, Lý Vân ghé qua chơi, Uông Lệ Mẫn lấy chiếc ghế nhỏ đưa cho cô ngồi, Lý Vân kê ghế ngồi trước cửa nhà chính, vừa trông siêu thị vừa nói chuyện, bắt đầu kể, thời điểm Uông Lệ Mẫn dẫn Đinh Đinh Đang Đang đi mua quần áo thì Tần Khả Khả cũng bắt đầu dọn đồ đạc, không biết sao chỉ thấy Đại Quân đến rồi thu dọn cùng thôi. Dương Tịnh nghi hoặc: "Tần Khả Khả không thuê nữa sao?" Trần Chính cũng hơi ngạc nhiên. Uông Lệ Mẫn im lặng trong chốc lát, sau đó lên tiếng: "Là dì bảo nó chuyển đi." Uông Lệ Mẫn gắp thịt vào chén cho Đang Đang rồi nói tiếp: "Phòng của Tần Khả Khả thuê cũng đã đến hạn hợp đồng, tiền của quý tiếp theo thì chưa có đóng, dì cũng đang có ý định sử dụng căn phòng đó nên quyết định không cho thuê nữa." Dương Tịnh nghe xong thì nhìn Trần Chính. Trần Chính hỏi: "Sao lại nhìn anh?" Đúng lúc này, phía ngoài sân có một người tiến vào, Lý Vân đứng lên nói: "Mua đồ sao? Tới đây, tới đây!" Lý Vân chạy ra, thì ra là Đại Quân, Lý Vân chào hỏi: "À, là Đại Quân hả! Ăn tối chưa? Vào đi." "Chào chị Lý, em ăn rồi!" "Có chuyện gì sao?" "Em đến tìm Trần Chính." Nói xong, Đại Quân liền tiến về phía nhà chính. Nhìn thấy Đại Quân, Uông Lệ Mẫn nhiệt tình tiếp đón, Dương Tịnh cũng chào hỏi vài câu, Trần Chính chỉ vào ghế nói: "Ngồi đi." Đại Quân không ngồi, dáng vẻ bồn chồn không yên. Dương Tịnh nghi hoặc quay sang nhìn Trần Chính. Trần Chính nhanh chóng ăn xong chén cơm, sau đó đứng lên, Đang Đang đang ăn thì đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "Chú ơi, chú không ăn nữa ạ?" "Chú ăn no rồi." "Con còn chưa no mà, sao chú no rồi?" Đang Đang nói tiếp: "Chú ăn thêm chút nữa đi." Trần Chính nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Đang Đang mà lòng ấm áp, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc một cái, rồi nói: "Chú không ăn nữa, con ăn nhiều một chút." Trần Chính duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Đinh Đinh đang ngồi bên cạnh, sau đó nhìn Đại Quân, cả hai biết ý cùng nhau đi ra ngoài. "Hai đứa nó có gì mà thần thần bí bí?" Uông Lệ Mẫn nhìn Dương Tịnh hỏi: "Có gì mà phải nói chuyện riêng thế nhỉ?" Dương Tịnh lắc đầu: "Con cũng không biết." Đang Đang quay đầu nhìn bóng lưng của Trần Chính và Đại Quân nói: "Chú Đại Quân không đẹp trai bằng chú của con." Dương Tịnh bật cười chọc ghẹo: "Nhóc con mê trai." Đang Đang mở miệng cười hì hì. Uông Lệ Mẫn vui vẻ, Đang Đang nói cũng không sai, nếu so với Trần Chính thì Đại Quân không bằng, nhưng Đại Quân cũng là một thanh niên tuấn tú sáng sủa. Cùng lúc đó, Trần Chính và Đại Quân đã đi ra khỏi cổng, đi thêm được một đoạn thì Đại Quân dừng lại, lấy trong túi ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho Trần Chính, Trần Chính còn cho rằng có chuyện đại sự, sắc mặt nghiêm túc chờ đợi, ai ngờ vừa mở miệng Đại Quân liền nói đến Tần Khả Khả. Trần Chính nhíu mày. "Hôm nay Khả Khả có đến chỗ tớ khóc rất thảm, nói rằng dì Uông không cho cô ấy sống ở đây nữa." Đại Quân nói. "Chuyện này cậu nên đến tìm mẹ tôi nói chuyện." Trần Chính nói xong liền xoay người trở về. Đại Quân giữ chặt Trần Chính nói: "Người anh em, cậu đừng vậy mà, nếu tớ nói chuyện này với dì Uông thì chưa quá hai ngày mẹ tớ sẽ biết, đến ngày thứ ba thì bố tớ cũng biết luôn. Tạm thời không thể cho họ biết được." Trần Chính quay đầu lại, hỏi: "Cậu đang qua lại với Tần Khả Khả?" "Cũng không phải." Đại Quân nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra cũng có." "Là có hay không có?" Trần Chính hỏi. "Tớ cũng không biết nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]