Tào Quân Lượng vừa dứt lời, Uông Lệ Mẫn hít một ngụm khí lạnh, Đinh Đinh Đang Đang là con trái con gái của Trần Chính, là cháu trai cháu gái của bà? Đây là sự thật sao? Dương Tịnh, Trần Chính, Tần Khả khả cũng đều hoang mang không rõ, tựa như lời vừa rồi của Tào Quân Lượng không phải một câu nói mà là một một quả bom vừa được kích nổ, kinh thiên động địa, chấn động tâm trí từng người bọn họ. Cho đến khi Tào Quân Lượng tiến đến nắm chặt lấy cánh tay Dương Tịnh nói: "Dương Tịnh, bây giờ em đã có thể đi cùng anh được rồi!" Những lời vừa nói ra khiến cho đám người lại một lần nữa cả kinh. Dương Tịnh có thể đi cùng hắn rồi? Tào Quân Lượng đang làm gì vậy? Dương Tịnh và Tào Quân Lượng, hai người này có mối quan hệ gì? Dương Tịnh và con trai bà là mối quan hệ gì? Uông Lệ Mẫn không thể hiểu rốt cuộc chuyện này là sao? Tần Khả Khả lập tức từ trạng thái tức giận chuyển sang vui sướng, hóa ra Tào Quân Lượng vẫn nhớ mãi không quên Dương Tịnh, muốn ném hai đứa nhóc kia cho Trần Chính, sau đó dẫn theo Dương Tịnh cao chạy xa bay, tốt, như vậy không phải quá tốt rồi sao! Còn Tôn Tiểu Hồng bên này thì chết lặng, là cô ta xúi giục Tào Quân Lượng đến thôn Sơn Loan hỏi thăm địa chỉ anh trai Dương Tịnh, là muốn để Trần Chính và Dương Tịnh có thể ở bên nhau, còn chị gái và cô của cô ta sẽ đến nhà Trần Chính đòi sính lễ, cũng là muốn Tào Quân Lượng chết tâm, không còn lưu luyến gì với Dương Tịnh nữa, sau đó sẽ cùng cô ta vui vui vẻ vẻ ở bên nhau, chứ không phải như bây giờ, đem hai đứa nhỏ kia ném cho Trần Chính, sau đó mang Dương Tịnh rời đi, sai rồi, sai hết rồi, chuyện này hết thảy đều chệch khỏi quỹ đạo rồi! Trần Chính vẫn chưa hoàn hồn sau khi biết được Đinh Đinh Đang Đang chính là con ruột của mình. Dương Tịnh lúc này không hề động đậy, thậm chí là kháng cự. "Bọn họ đã đuổi em đi rồi, ở lại đây có ích lợi gì sao? Chẳng lẽ em quên những gì chúng ta đã nói trước đây rồi sao?" Tào Quân Lượng hỏi: "Anh nhất định sẽ đối tốt với em." Dương Tịnh thật sự muốn nói với hắn là cô vô tội, cô không biết gì cả. "Dương Tịnh, đưa con cho bọn họ đi, chúng ta cùng rời khỏi đây, được không?" Tào Quân Lượng dùng lực lôi kéo Dương Tịnh hướng ra phía cửa. "Trần Chính!" "Tào Quân Lượng!" "Buông ra!" Uông Lệ Mẫn gọi 'Trần Chính', Tôn Tiểu Hồng gọi 'Tào Quân Lượng', Dương Tịnh hét ' Buông ra', ba tiếng hét cùng vang lên, Trần Chính bừng tỉnh, còn kinh động đến khách trong nhà trọ. "Chuyện gì thế?" "Cãi nhau à?" "Ủa nãy có nghe tiếng la hét không? Làm tôi giật cả mình." "..." Lầu hai đột nhiên nghe thấy tiếng hét, tò mò mở cửa thò ra nhìn quanh, sau đó hỏi nhau xảy ra chuyện gì. Trần Chính là người đầu tiên phản ứng, vươn tay đem Dương Tịnh kéo về phía mình, tiếp theo dùng đôi chân dài của mình, đóng cửa bằng một chân, một tiếng 'rầm'. Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đứng ngay chỗ cửa bị Trần Chính làm cho giật mình thốt lên. Ngay cả Tào Quân Lượng cũng không tránh khỏi bị động tác nhanh nhẹn của Trần Chính làm cho kinh ngạc. Ba người bọn họ hoàn toàn không biết vì sao Trần Chính lại làm vậy. Nhưng Uông Lệ Mẫn thì biết, Trần Chính là đang bảo vệ Dương Tịnh, nếu lỡ để ai nghe được tin tức gì, sau đó một truyền mười mười truyền trăm, thậm chí phóng đại làm sai lệch sự thật, điều đó sẽ làm tổn thương đến Dương Tịnh. Trong phòng nhất thời an tĩnh không tiếng động, giọng nói bên ngoài lại truyền tới một lần nữa: "Âm thanh vừa rồi là từ đâu thế? Ai lại đóng cửa rầm rầm vậy?" "Không phải chỗ phòng Dương Tịnh sao?" "Chắc không phải đâu, giờ này Dương Tịnh và hai đứa nhỏ đi ngủ rồi, ngày nào cũng thế, rất có quy luật, tiếng đóng cửa lớn như vậy khẳng định không phải, là âm thanh ở ngoài sân sao?" "Cô xem, cửa phòng Dương Tịnh đóng kín kìa, chắc ba mẹ con họ đi ngủ rổi." "Thôi mặc kệ, tôi đi ngủ trưa đây, tối nay còn phải tăng ca nữa, mệt chết đi được." "Tôi cũng đi ngủ đây.." Tiếp theo là tiếng đóng cửa, hành lang lại trở nên yên tĩnh. Dương Tịnh, Trần Chính, Uông Lệ Mẫn, Tần Khả Khả, Tôn Tiểu Hồng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Tào Quân Lượng. "Nói rõ ràng, chuyện này là sao?" Trần Chính hỏi Tào Quân Lượng với vẻ mặt nghiêm túc. Tào Quân Lượng hừ cười: "Không muốn thừa nhận những chuyện mình đã làm đúng không?" Trần Chính nhíu mày. Tần Khả Khả nôn nóng hỏi: "Tào Quân Lượng, rốt cuộc chuyện là sao?" Cô ta ước rằng Tào Quân Lượng lập tức mang Dương Tịnh rời khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện nữa. "Chuyện gì sao?" Tào Quân Lượng nhìn Trần Chính với vẻ mặt khinh thường, nói: "Trần Chính, cảnh sát Trần, anh còn nhớ sự kiện 4-5 năm trước ở thôn Hồng chứ?" Thôn Hồng? Uông Lệ Mẫn nghe xong thì sửng sốt, bà còn nhớ rõ thôn Hồng, 4-5 năm trước Trần Chính còn là bộ đội, khi đó thôn Hồng xảy ra trận lũ lịch sử, toàn bộ chiến sĩ đều được điều động đến thôn chống lũ, cứu tế, năm đó Trần Chính không quản ngày đêm, cùng đồng đội ra sức chống lũ cứu dân, chính bởi vì quá hăng say mà kiệt sức rồi bị lũ cuốn đi, nửa tháng sau mới tìm thấy người. Đinh Đinh Đang Đang có liên hệ gì với chuyện này? Uông Lệ Mẫn nghi hoặc nhìn Trần Chính. "Nhớ rõ, rồi thế nào?" Trần Chính hỏi. "Rồi thế nào?" Tào Quân Lượng nghiến răng oán hận, chỉ thẳng tay vào mặt Trần Chính nói: "Cảnh sát Trần phải không, mày mà cũng xứng làm cảnh sát sao? 4-5 năm trước, chính chuyện dơ bẩn mày đã làm khiến cho Dương Tịnh phải tổn thương cả đời, bây giờ hỏi thế nào? Mày là một thằng đàn ông sao? Hay mày muốn Dương Đông trực tiếp đến nói cho mày biết, là mày hại em gái anh ấy đi học cũng phải lén lén lút lút, hại em gái anh ấy còn trẻ như vậy đã phải mang hai đứa nhỏ chạy vạy ngược xuôi?" Những điều Tào Quân Lượng nói, Trần Chính đều nhận, đúng vậy anh đã khiến Dương Tịnh phải chịu quá nhiều đau khổ và tổn thương. "Mày không chấp nhận cô ấy, còn tao thì có. Các người đuổi cô ấy đi thì tôi sẽ mang cô ấy về nhà." Tào Quân Lượng tức giận mà nói, nói xong liền đưa tay muốn kéo Dương Tịnh về phía mình, nói: "Dương Tịnh, chúng ta đi." Chỉ là hắn còn chưa chạm vào tay Dương Tịnh đã bị Trần Chính ngăn lại. "Mày làm gì đấy!" Tào Quân Lượng nói. Trần Chính nhìn Tào Quân Lượng nói: "Tào Quân Lượng, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tìm anh rể xác nhận lại sự thật, hai đứa nhỏ là con tôi, tôi nhận. Mẹ của con tôi, tôi càng muốn nhận." Tần Khả Khả vừa nghe xong, sắc mặc liền trở nên vô cùng khó coi, Trần Chính tức là không định bỏ Dương Tịnh? Tôn Tiểu Hồng thì lại vui mừng, cô ta ước rằng Dương Tịnh sẽ đi theo Trần Chính, đến lúc đó chị cô ta có thể đến đây đòi sính lễ rồi. Tào Quân Lượng lập tức chuyển hướng nhìn Dương Tịnh, hỏi: "Dương Tịnh, em có nguyện ý đi cùng anh không?" Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn Tào Quân Lượng, thầm nghĩ, thật là đau hết cả đầu. "Dương Tịnh, chẳng lẽ em đã quên những hẹn ước trước đây của chúng ta rồi sao?" "Tôi quên rồi." Dương Tịnh nói. Sắc mặt Tào Quân Lượng đen lại, hắn chỉ tay vào Dương Tịnh nói: "Không, em nói dối, anh không tin, anh hôm nay nhất định phải mang em rời đi." Tào Quân Lượng lại một lần nữa muốn kéo tay Dương Tịnh, lần này không đợi Trần Chính ra tay, Tôn Tiểu Hồng nhanh chóng tiến lên giữ chặt Tào Quân Lượng: "Quân Lượng, mọi chuyện chúng ta đều đã làm xong rồi, đi thôi." Tào Quân Lượng một phen gạt mạnh tay Tôn Tiểu Hồng ra, quay đầu liền nói: "Cô tự mà đi, tôi không đi đâu hết." "Tào Quân Lượng!" Tôn Tiểu Hồng hét to: "Dương Tịnh, cô ta không sạch sẽ nữa, từng có đàn ông lại còn có con, anh định mang cô ta về nhà sao? Ba mẹ anh nhất định sẽ phản đối, cũng sẽ không thích cô ta." "Cô cho rằng ba mẹ tôi thích cô sao?" Tào Quân Lượng hỏi lại: "Nếu họ thích thì cô cứ việc cưới họ!" Tôn Tiểu Hồng sửng sốt: "Tào Quân Lượng, anh có ý gì?" Tào Quân Lượng đứng im không nói lời nào. "Tào Quân Lượng, anh gạt tôi sao?" Tôn Tiểu Hồng chất vấn. "Tôi gạt cô cái gì?" Tào Quân Lượng hỏi lại: "Là do cô tự mình nghĩ nhiều." Tôn Tiểu Hồng trợn mắt không thể tin được, đôi tay dường như phát run, rốt cuộc không kiềm chế được chính mình, bật thốt lên hỏi: "Anh nói mấy lời ngon ngọt đó chỉ để ngủ với tôi sao?" Chỉ để ngủ? Lời vừa thốt ra, tất cả những người trong phòng đều há hốc mồm. Dương Tịnh tuy rằng đã có hai đứa con, nhưng chuyện này đã qua 4-5 năm, lực công phá hoàn toàn không bằng câu nói của Tôn Tiểu Hồng ' chỉ muốn ngủ với cô ta.' Tuy Tào Quân Lượng là đàn ông nhưng lúc này vẫn không nhịn được đỏ hết cả mặt, quay mặt quát lớn: "Cô nói bậy bạ gì đó?" "Tôi nói bậy? Dám làm không dám nhận! Anh có phải là đàn ông không?" Tôn Tiểu Hồng kêu lên. Tào Quân Lượng vội vàng nhìn về hướng Dương Tịnh giải thích: "Dương Tịnh, đừng tin, anh không phải như vậy.." Dương Tịnh không nói lời nào mà chỉ nhìn Tào Quân Lượng, Tào Quân Lượng một câu giải thích cũng nói không nên lời, hắn quay đầu muốn phản bác lại Tôn Tiểu Hồng. Uông Lệ Mẫn tiến lên một bước nói: "Tào Quân Lượng, Tôn Tiểu Hồng, Đinh Đinh Đang Đang còn đang ngủ, nếu hai người muốn cãi nhau thì ra sân mà cãi." Tào Quân Lượng dường như sắp bùng nổ, hắn đã chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy chính là muốn mang Dương Tịnh đi, nhưng cuối cùng lại thành ra Dương Tịnh và Trần Chính ở chung một chỗ, sao có thể? Làm sao có thể chấp nhận nổi! Không được, hắn không đồng ý, không đồng ý! Hắn nhìn Dương Tịnh rồi nói: "Dương Tịnh, chờ anh!" Nói xong Tào Quân Lượng xoay người kéo cửa phòng ra, nhanh chóng đi ra ngoài. Tào Quân Lượng vừa bước chân rời đi, Tôn Tiểu Hồng nhanh chóng đuổi theo: "Tào Quân Lượng, Tào Quân Lượng." Tào Quân Lượng bỏ ngoài tai tiếng gọi của Tôn Tiểu Hồng, tiếp tục đi thẳng, Tôn Tiểu Hồng vẫn chạy theo phía sau, chạy đến đường lớn bắt lấy cánh tay Tào Quân Lượng hỏi: "Anh định đi đâu?" Tào Quân Lượng hất tay cô ta ra, nói: "Tôn Tiểu Hồng, chúng ta kết thúc đi, về sau ai đi đường nấy. Cô không phải vẫn luôn nháo nhào muốn tôi mua cho cô quần áo, túi xách, giày dép sao? Được, nếu cô muốn mấy thứ kia tôi sẽ mua cho cô, ngoài ra tôi sẽ cho cô 500 đồng coi như phí chia tay, đã được chưa, tôi biết cô theo tôi cũng chỉ vì tiền thôi." Tào Quân Lượng nói xong liền cất bước rời đi. Tôn Tiểu Hồng ngây người, cô ta cho rằng chỉ cần bám chặt lấy Tào Quân Lượng thì sau này không cần phải lo cái ăn cái mặc, thoải mái tiêu sài, kết quả thì sao, chỉ nhận được vài món quần áo cùng 500 đồng phí chia tay. "Tiểu Hồng, Tiểu Hồng." Tần Khả Khả cuối cùng cũng đuổi kịp, nhìn vẻ mặt dại ra của Tôn Tiểu Hồng, khẳng định đã bị Tào Quân Lượng đá, Tần Khả Khả im lặng xoay người quay trở lại nhà trọ, sau đó dắt xe đạp của Đại Quân đi đến, nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà chị cậu." Tôn Tiểu Hồng đột nhiên khóc lớn. "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, về nhà trước đã, đứng chỗ này khóc người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm." Tần Khả Khả leo lên xe đạp, nói: "Ngồi lên đi, nếu Dương Tịnh mà nhìn thấy có khi còn lén cười vào mặt cậu đấy." Tôn Tiểu Hồng ngồi lên xe đạp. Tần Khả Khả lái nhanh như bay, thẳng theo con đường đến thôn Sơn Loan, lúc này Tôn Tiểu Hồng vẫn còn khóc, ôm eo Tần Khả Khả khóc lớn. Tần Khả Khả cũng mặc kệ. Vừa đến nhà họ Dương ở thôn Sơn Loan, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng vui vẻ ra đón: "Tiểu Hồng, Khả Khả." Hai mắt Tôn Tiểu Hồng vì khóc mà sưng húp, như cũ vẫn còn khóc. "Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, sao lại khóc thế này? Nói thật với chị xảy ra chuyện gì rồi?" Tôn Đại Hồng hỏi. Tôn Tiểu Hồng vẫn khóc không trả lời. Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nhìn về phía Tần Khả Khả. Tần Khả Khả bày ra vẻ mặt tiếc nuối nói: "Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng chia tay rồi." "Chia tay?" Tôn Đại Hồng hỏi. "Là ý gì?" Hàn Thục Cầm hỏi. Tần Khả Khả giải thích: "Chính là Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng về sau ai đi đường nấy, không liên hệ gì với nhau nữa." Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cả kinh, sao lại chia tay? Tiểu Hồng vất vả lắm mới tìm được kẻ có tiền để bám lấy, nếu bây giờ chia tay không phải tổn thất quá lớn sao. "Tại sao lại chia tay?" Tôn Đại Hồng hỏi. "Tiểu Hồng xinh đẹp như vậy, tốt như vậy, Tào Quân Lượng không hài lòng chỗ nào chứ?" Hàn Thục Cầm hỏi. Tần Khả Khả suy nghĩ một lát rồi nói: "Bởi vì Dương Tịnh." Dương Tịnh? "Lại là cái con khốn không biết xấu hổ đó!" Tôn Đại Hồng mắng, mấy ngày trước gà vịt dê trong nhà đều chết, hận càng thêm hận, Tôn Đại Hồng đã sớm quên chuyện bị giam ở đồn cảnh sát. "Ta đi tìm con khốn đó tính sổ." Hàn Thục Cầm vén tay áo nhất định phải đi Huyện thành một chuyến. Tần Khả Khả vội vàng ngăn lại, nói: "Khoan đã, dì Hàn, chị Đại Hồng, Dương Tịnh bây giờ khác rồi." "Khác? Nó thì khác cái gì? Chẳng lẽ bay lên được cành cao liền biến thành phượng hoàng?" Hàn Thục Cầm cười nhạo hỏi. "Đúng vậy." Tôn Đại Hồng phụ họa. Tần Khả Khả nói: "Gần như là thế!" "Có ý gì?" Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng hỏi. Tần Khả Khả đưa mắt nhìn Tôn Tiểu Hồng đau khổ gục trên bàn khóc, xoay đấu lại nói: "Tào Quân Lượng xác nhận Trần Chính đúng là bố ruột của Đinh Đinh Đang Đang, cho nên bây giờ Dương Tịnh không còn giống như trước nữa, hiện tại cô ta là vợ của cảnh sát Trần, là cháu dâu của Lý chủ nhiệm Ủy ban thôn Sơn Loan." Tôn Đại Hồng khinh thường mà nói: "Không danh không phận thì ai chấp nhận, gì mà vợ của cảnh sát Trần, cháu dâu của Lý chủ nhiệm? Nếu muốn gả thì phải xem nhà họ Dương có đồng ý cho gả không! Sính lễ, quà cưới còn chưa thấy đâu?" Tần Khả Khả nghe nhưng không lên tiếng. Tôn Đại Hồng nhanh chóng đứng dậy đi tìm bàn tính, một lần nữa tính toán, sau đó kéo Hàn Thục Cầm lại một bên nói: "Mẹ, gà vịt của chúng ta trở lại rồi!" "Còn có Đinh Đinh Đang Đang từng ăn từng uống ở đây cũng đều là tiền!" Hàn Thục Cầm bồi thêm một câu. Tôn Đại Hồng nói tiếp: "Dương Đông nuôi Dương Tịnh ăn học nhiều năm như vậy, đây cũng đều là tiền không phải sao?" "Còn có sinh hoạt phí." "Quần áo giày dép đều là tiền!" "Tất cả đều phải tính vào, phải thanh toán đủ một lần." "Không đưa tiền thì không gả, không đưa tiền thì không giao cháu đích tôn Đinh Đinh cho họ!" Tôn Đại Hồng hung hăng mà nói, nghĩ đến tiền mà ánh mắt lập lòe phát sáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]