Người kích động đến nỗi lay mạnh tổ mẫu:
“Nói! Người bán họ cho ai?”
“Nói đi, người nói đi!”
“Ta… ta cũng không biết…”
Phụ thân gần như phát cuồng:
“Sao lại không biết! Là ai mua, người nói! Người nói đi!”
Tiếc rằng, ông không đợi được câu trả lời.
Tổ mẫu đã không qua khỏi.
Phụ thân lửa giận bốc trời, xông sang nhà thẩm nương, đ.á.n.h gãy nốt cái chân còn lại của bà ta.
Đáng giận là, chuyện bán thê tử và nữ nhi vốn do một tay tổ mẫu thao túng, thẩm nương chỉ là kẻ hưởng lợi, cũng chẳng biết người bị bán đi đâu.
Thẩm nương đã què cả hai chân, Hoa Nương thì đã hóa điên, sớm chẳng trông mong được gì.
Thủy Sinh lại càng bất hiếu. Về phần Thẩm Lục, đệ đệ của phụ thân ta, xưa nay ông ta vốn ham ăn lười làm, dù thẩm nương đã thành ra thế kia, ông ta vẫn ngày ngày sai bảo thẩm nương làm việc, hễ không vừa ý là đ.á.n.h là mắng.
Phụ thân buồn bã thất vọng, ta hận đến mức chỉ muốn một đao đ.â.m c.h.ế.t thẩm nương. Nhưng Đào nương nói:
“C.h.ế.t rồi lại hóa ra tiện nghi cho bà ta, để bà ta sống thế này, mới là đau khổ thật sự.”
Hai năm qua tĩnh dưỡng, Đào Nương đã dần hồi phục dung nhan và thần thái như xưa.
Liên tiếp có người đến cầu thân, nàng đều từ chối.
Nàng nói:
“Thiếu phu nhân, nay ta đã hiểu lời người từng nói.”
“Bi kịch của nữ tử đời này, một phần là do người khác gây ra, nhưng phần còn lại, là tự mình chuốc lấy.”
“Bất luận là Hoa nương, thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794844/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.