Hoàng tử Địch Ngõa đi rồi, người Nam Thấm hình như càng thêm trực quan chân chính gặp được người Địch Ngõa.
Nghĩ đến nữ tử Địch Ngõa lại cảm thấy, quả nhiên công chúa đã qua đời ấy là dáng vẻ kia. Địch Ngõa tôn sùng nữ tử đẹp cường tráng, hoàn toàn khác biệt với Nam Thấm. Cho rằng công chúa này tất nhiên là ở Địch Ngõa không ai thèm lấy nên mới đến Nam Thấm.
Khi Nam Thấm bọn họ coi như là Mỹ Nhân Nhi, nhưng ở Địch Ngõa nhất định cũng không phải vậy.
Tịch Nguyệt nghe những tin đồn này, chỉ đơn giản cười một tiếng cũng không phát biểu nhiều ý kiến.
"Khởi bẩm chủ tử, Thẩm phủ truyền đến tin tức, đại thiếu phu nhân có tin vui." Cẩm Tâm vội vã vào cửa, truyền tin tức mình lấy được cho chủ tử. Đây là tin tức mà mới vừa rồi bên Nội Vụ phủ thông qua đường dây chính thức lần lượt đưa tới.
Tịch Nguyệt vừa nghe, lúc này thì trợn to hai mắt.
"Thật là chẩn đoán chính xác rồi hả?"
"Chính phải đấy!"
Nếu như thế, đúng là một việc vui lớn.
"Tẩu tẩu vào cửa cũng có hơn hai năm, vẫn chưa có bầu. Lúc nhàn hạ, Bổn cung cũng nghĩ tới, lo lắng có chút vấn đề, cũng không phải là nghi ngờ tẩu tẩu, chẳng qua ta cũng không phải là sớm có thai lắm giống như vậy, thế nhưng trong cung luôn khác biệt với bên ngoài. Tẩu tẩu tuổi không nhỏ, Bổn cung cũng là lo lắng, nàng ấy không chịu nổi rất nhiều áp lực kia. Hôm nay lại tốt hơn, cuối cùng có tin vui."
Quả thật, hơn hai năm không mang thai, nói đến cũng không dễ nghe, lúc trước tổ mẫu vào cung lúc lễ mừng năm mới, chính là cũng mơ hồ lộ ra một loại ý nghĩ muốn để ca ca cưới vợ bé. Khi đó Tịch Nguyệt bèn ngăn lại.
Chuyện sanh con này cũng không phải là sức lực một người. Hơn nữa thông qua rất nhiều kinh nghiệm, Tịch Nguyệt biết rõ gia hòa vạn sự hưng. Trong đại trạch viện, quá nhiều nữ nhân cũng không phải chuyện gì tốt, kinh Thành còn thiếu ví dụ như vậy sao.
Nếu vì vậy ầm ĩ đến nhà không có ngày lành, đó chính là không tốt.
Không chỉ có như vậy, chỉ nói tình nghĩa của ca ca và tẩu tẩu, nghe từng việc một kia cũng là cực kỳ hòa thuận.
Nếu thật sự là thu tiểu thiếp vào, ảnh hưởng tình cảm của hai người cũng hoặc là tiểu thiếp kia thật sự có thai, ỷ sủng mà kiêu, thật đúng là thứ chọc phiền não.
Đã tìm người xem qua, thân thể hai người đều khỏe mạnh thì đứa bé chắc chắn sẽ có thôi.
Hôm nay như vậy, thật là đại hỉ (việc mừng).
"Cẩm Tâm, lên trên phòng kho xem một chút, có rất nhiều đồ thích hợp phụ nữ có thai, chuẩn bị xuống nhiều chút. Ngày mai ban thưởng đến Thẩm phủ." Tịch Nguyệt giao phó.
Cẩm Tâm hỏi: "Chủ tử, không cần lĩnh hoàng thượng một chút sao?"
Tịch Nguyệt cười: "Bổn cung tự có chủ ý, hơn nữa chuyện nhỏ như vậy, hoàng thượng sẽ không chú ý."
"Dạ, nô tỳ hiểu rồi."
Đợi Cẩm Tâm ra cửa, Tịch Nguyệt cười híp mắt nghĩ tới chuyện lý thú khi còn bé của mấy huynh muội, thì lại cảm thấy càng ngày càng vui vẻ.
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, Thẩm Thư Bình không có tâm cơ gì, là một mãng phu. Nhưng ở trong mắt Tịch Nguyệt, hắn chính là ca ca tốt nhất. Trong ngày thường cho dù bị khiển trách cũng nhất định phải che chở mình và muội muội Nhất Nhất.
Nói đến Nhất Nhất, Tịch Nguyệt lại nhướng lông mày lên.
Năm nay Nhất Nhất đã mười hai tuổi, sang năm tuyển tú ngược lại vừa vặn có thể còn kịp.
Nghĩ tới đây lại có mấy phần phiền muộn, dù như thế nào, nàng cũng không hy vọng muội muội của mình vào cung.
Nàng một lòng bảo vệ muội muội nhưng hai nàng cùng chung một chồng, nào có dễ dàng như vậy.
Một đời trước, Nhất Nhất sơ tuyển cũng chưa từng có, thế nhưng một đời này có phải còn có thể giống nhau hay không. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Tịch Nguyệt không dám ngông cuồng suy đoán.
Nàng không hy vọng Nhất Nhất vào cung, hoặc là nói muội ấy trở thành Trần Vũ Lan kế tiếp.
Lúc sống lại, nàng có thể vì người thân Thẩm gia mà bỏ ra tất cả, nhưng hôm nay khác biệt, nàng còn có ba đứa con. Nàng bận tâm quá nhiều.
Nếu không muốn tất cả những thứ này xảy ra, vậy thì nhất định phải tìm Cảnh đế, Tịch Nguyệt không dám khẳng định Cảnh đế có thể đồng ý hay không. Nhớ lúc đầu, Cảnh đế đồng ý chuyện Uyển Như, nhưng hôm nay nàng đã là hoàng hậu, hoàng thượng có thể muốn tìm một người ngăn cản nàng hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, càng là bắt đầu không vui.
Lại cảm thấy mình quả thật là mua dây buộc mình, tự tìm phiền não.
Nhưng nếu nghĩ tới một điểm này, Tịch Nguyệt cũng không phải là một người có thể coi thường tai họa ngầm tiềm tàng.
Suy nghĩ một chút, gọi Cẩm Tâm, hỏi chỗ Cảnh đế đi, sửa sang một phen tính đi gặp Cảnh đế.
Đúng lúc nhìn gương khéo léo trang điểm, thì nghe một tiếng "Hoàng thượng giá lâm ——"
Cảnh đế nhìn nàng trang điểm, d!^Nd+n(#Q%*
[email protected] nhướn mày cười: "Nguyệt Nhi thật là muốn đi gặp trẫm?"
Tịch Nguyệt tự nhiên lên tiếng: "Chính phải! Thần thíêp và hoàng thượng đúng là tâm ý tương thông."
Nha đầu này hễ có việc muốn cầu xin với hắn, tất nhiên là muốn xảo ngôn (lời giả dối) một phen, hôm nay nhìn nàng như vậy, có lẽ nếu hắn không đến, nàng cũng nhất định sẽ ăn mặc mỹ lệ cực kỳ, xách theo hộp đựng thức ăn tự mình làm tới "Thăm" hắn nhỉ?
Nghĩ đến chỗ này, Cảnh đế lại là cảm thấy, mình thua thiệt rồi.
Nếu như muộn một lát, tình huống tất nhiên khác biệt.
"Nguyệt Nhi sợ là lại có chuyện muốn nhờ vả trẫm chứ gì?"
Lại vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, Cảnh đế cười, chắc là chuyện tẩu tẩu nàng mang thai?
Tịch Nguyệt kéo hắn gật đầu: "Hoàng thượng thật thông minh, đã đoán được ngay rồi."
Lời khen tặng này nói cực kỳ có thứ tự.
Cảnh đế cười.
"Nàng đó. Vậy nàng lại nói một chút, xem một chút trẫm có thể vì nàng chỉ bảo nhiều hơn hay không."
"Hoàng thượng dĩ nhiên là có thể, ngài là nhất quốc chi quân, là con trời, mặc kệ chuyện gì chỉ cần ngài ra tay cũng sẽ bắt vào tay."
Nghe nàng càng nói càng kỳ cục, Cảnh đế cười chỉ đầu của nàng: "Tốt lắm được rồi, nha đầu nàng đó dụ dỗ nâng người lên, ngược lại thật sự là làm cho người ta cảm giác mình giống như thần tiên không gì làm không được."
Tịch Nguyệt cười.
"Hoàng thượng, sang năm lại là tuyển tú ba năm một lần rồi đấy!"
Mếu máo nhìn hắn.
Cảnh đế ngẩn ra, cười, trả lời: "Đúng là như thế."
Nàng có thể ghen, thật sự là chuyện tốt.
Tịch Nguyệt dâng trà cho hắn: "Hoàng thượng, muội muội thần thiếp, Thẩm Nhất Nhất, sang năm vừa vặn mười ba tuổi."
Dứt lời nhìn Cảnh đế, cũng không nói nhiều. Gương mặt khẩn cầu.
Nếu nàng nói, ngược lại Cảnh đế còn có thể trêu ghẹo mấy câu nhưng nàng lại không nói, không chỉ không nói còn là vẻ mặt như vậy. Cảnh đế nhìn nàng, lại cảm thấy có mấy phần đáng thương, lại nghĩ trước kia nàng làm vì Thẩm gia, mặc dù nàng chưa bao giờ cầu chức quan hoặc là cái khác cho Thẩm gia, nhưng hắn biết, Tịch Nguyệt chú trọng tình thân nhất.
"Vậy Nguyệt Nhi nghĩ như thế nào?"
Nói lời này đồng thời cũng mang ý nghĩa đặt quyền chủ động ở trong tay Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt cũng lanh lợi, làm sao không hiểu, thuận thế tiến sát trong ngực của hắn, chu miệng: "Dĩ nhiên là Nguyệt Nhi không hy vọng Nhất Nhất vào cung. Ngài cũng biết, nàng là thân muội muội của thiếp. Thiếp không muốn tỷ muội hầu hạ chung một chồng. Thần thiếp không làm được. Nghĩ đến Vũ Lan trước đó, thần thiếp chính là cảm thấy cực sợ, đó là thân muội muội thiếp bảo vệ từ nhỏ, thiếp không muốn sau này chúng ta cũng đi lên con đường với Vũ Lan lúc trước kia. Thần thiếp chỉ hy vọng, nàng có thể tìm một người trong sạch, dù không đại phú đại quý nhưng vợ chồng sự hòa thuận, cuộc sống thuận lợi."
Cảnh đế nghe thấy thấp thỏm trong tiếng nói của nàng, không nỡ để nàng có một tí lo lắng, vuốt lưng của nàng: "Nguyệt Nhi chớ khổ sở, nàng không muốn thì trẫm sẽ không làm như thế. Không chỉ không có Thẩm Nhất Nhất cũng không có người khác, có được hay không?"
Tịch Nguyệt mắt to phủ đầy hơi nước nhìn hắn.
Hồi lâu mới hiểu được ý trong lời nói của hắn, cúi đầu, giọng nói có chút cô đơn: "Sao lại có thể như thế nhỉ?"
"Đây có gì không thể. Vốn quy củ này cũng có chút không thích hợp. Nữ tử mười ba tuổi, phần lớn cũng chỉ là đứa bé, làm sao vào cung hầu hạ người, dù là vào cung cũng bởi vì tính tình trẻ con không chịu nổi một chút uất ức, tâm tính cũng cao, như vậy thật ra thì cực kỳ dễ dàng làm việc sai. Trẫm từng nghĩ, sau đó định nâng tuổi tuyển tú này lên mười lăm, nàng cảm thấy tốt không?"
Tịch Nguyệt không biết đây là Cảnh đế thử dò xét hay là hỏi thăm thật, nàng nhìn tỉ mỉ Cảnh đế không thấy một tý giả vờ, suy nghĩ một chút, trả lời: "Thật ra thì như vậy rất tốt, có điều đại thần trong triều này phải nghĩ ra sao?"
Cảnh đế cười lạnh: "Nghĩ như thế nào? Ý nghĩ của bọn họ quan trọng sao? Là trẫm tuyển phi tử, không phải bọn họ. Nếu người phía trước không để cho bọn họ cảm động lây, vậy trẫm không ngại để cho bọn họ cũng cảm nhận một chút mùi vị rớt xuống ngàn trượng."
Lời này quả thật khí phách.
Tịch Nguyệt cười vui vẻ: "Vậy thì tình cảm tốt!"
Tuy chỉ là nâng số tuổi cao một chút, nhưng Tịch Nguyệt vẫn cảm thấy rất vui mừng. Cảm giác giống như Cảnh đế bằng lòng vì nàng làm gì đó.
Cảnh đế nhìn nàng vui mừng, nói tiếp: "Hơn nữa, trẫm tính cũng nâng cao niên hạn này đến năm năm một lần, thời gian tuyển mười lăm đến mười tám tuổi, năm năm một lần, lỡ dịp tự động gả cưới."
Nếu như vậy, đó mới thật là khiến người ta xôn xao.
Tịch Nguyệt không biết Cảnh đế rốt cuộc là ý gì, có lẽ thật sự là hồi tâm rồi ư?
Nếu không sao lại như vậy.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Tịch Nguyệt tươi cười chân thành, lúm đồng tiền nhỏ này như ẩn như hiện làm cho người ta cực kỳ vui mừng.
"Hoàng thượng đối đãi thiếp thật tốt!" Tịch Nguyệt chạm khẽ ở trên mặt hắn.
Thật ra thì mặc kệ chuyện này có phải vì nàng hay không, nàng đều phải cám ơn hoàng thượng.
Cảnh đế quả nhiên vui mừng.
Lại nói: "Về phần muội muội nàng, Nhất Nhất, không muốn vào cung thì không vào cung. Lúc này thanh niên tài tuấn ngoài kia cũng không ít, không cần thiết đều phải chen vào trong cung. Hơn nữa ở bên ngoài cố gắng dưỡng hai năm, mười ba tuổi lập gia đình quả thật có chút sớm. Đây vẫn còn là con nít đấy!"
Cảnh đế này quả thật tiêu chuẩn hai tầng mà, nhớ năm đó mình vào cung, còn không phải là đứa bé mười ba tuổi, hắn lại cũng xuống miệng như thế.
Chà chà!
"Vậy hoàng thượng thật là biết được thanh niên tài tuấn gì đó?" Tịch Nguyệt cố ý kéo đề tài tới trên mặt này, nàng chính là hi vọng, Cảnh đế đều đồng ý tất cả, như vậy mới là yên ổn thật.
Nói như vậy, Cảnh đế quả nhiên là nghĩ ra.
Chỉ là không nhiều lập tức ngẩng đầu nhìn Tịch Nguyệt: "Nàng cảm thấy Chu Nam như thế nào?"
"Người nào?" Tịch Nguyệt kinh ngạc.
"Chu Nam. Cấp trên trực thuộc của ca ca nàng Thẩm Thư Bình, thống lĩnh cấm vệ quân, Chu Nam. Người lúc trước hộ tống chúng ta đi tế trời." Cảnh đế cho là nàng quên rồi, nhắc nhở.
Tịch Nguyệt thiếu chút nữa không lấy lên một hơi.
Nhìn Cảnh đế, hỏi: "Hắn, bao nhiêu tuổi?"
Nhìn cũng không nhỏ hơn mấy tuổi so với Cảnh đế chứ?
Đây cũng trâu già gặm cỏ non quá, tuyệt đối không thể nào!
Cảnh đế nhìn Tịch Nguyệt hỏi như thế, chính là hiểu ý nghĩ của nàng: "Muội muội nàng mười hai? Nói như vậy, Chu Nam lớn hơn nàng ấy mười lăm tuổi. Ngược lại cũng không phải rất nhiều."
"Mười lăm còn không nhiều?" Tịch Nguyệt trừng lớn mắt. Đầu lắc nguầy nguậy.
"Kính xin Hoàng thượng suy nghĩ tỉ mỉ,người kia già như vậy, thế nào cũng không xứng đôi với tiểu muội. Hơn nữa chưa từng nghe nói hắn lấy vợ, tuổi lớn như vậy còn độc thân, có phải là trên thân thể có tật xấu gì hay không đây? Đúng vậy, nói không chừng là không được gì đó. Chúng ta thật là phải suy nghĩ thật kỹ."
Cảnh đế nghe lời này của nàng, không nhịn được, hì hì một tiếng bật cười: "Không phải, lại là đoán mò. Trẫm bảo đảm nhân phẩm của hắn. Nhưng mà nếu nàng không muốn, vậy chúng ta suy nghĩ lại kỹ càng."
Tịch Nguyệt gật đầu như giã tỏi.