Chương trước
Chương sau
Kể từ khi Tịch Nguyệt từ chối Chu Vũ Ngưng thì thấy nàng ấy thường đi thăm Thái hậu, Thái hậu không thích Chu Vũ Ngưng, mỗi lần đều không được gặp mặt nhưng cho dù như thế vẫn là gió mặc gió, mưa mặc mưa như cũ.
Lúc này Tịch Nguyệt lại hiểu, Chu Vũ Ngưng này là quyết tâm muốn như thế, chỗ nàng đi không thông, nàng ấy chính là nghĩ đến Thái hậu. Thật ra thì nói thực, nàng ấy đi tìm Thái hậu, quả thật khá hơn một chút.
Tịch Nguyệt có một loại cảm giác, đó chính là Thái hậu và Cảnh đế đã biết quá khứ của Chu Vũ Ngưng và Lục vương gia, nếu không, làm sao lại như thế.
Nhưng nếu biết, cũng không làm bất kỳ xử lý gì, rất nhiều lúc thì Tịch Nguyệt xem không hiểu bọn họ.
Có lẽ vốn chính là vị trí khác nhau, ý nghĩ cũng đều khác biệt đi.
"Hoàng thượng giá lâm ——"
Tuy Tịch Nguyệt có suy nghĩ, có điều vẫn bèn vội vàng đứng lên, Cảnh đế vẫn là bộ dáng hăng hái như vậy.
"Thần thiếp gặp qua hoàng thượng."
"Ừ. Nguyệt Nhi đứng lên."
Mấy ngày nay bởi vì hết sức bận rộn, Tịch Nguyệt đã gầy đi rất nhiều. Cảnh đế có chút không nỡ, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói thầm: "Không phải là nàng rất thích tay nghề của Xảo Ninh sao, hôm nay lại gầy."
Tịch Nguyệt cười khoác cánh tay hắn, sẳng giọng: "Chẳng lẽ, thần thiếp thích thì nhất định phải ăn thành một người mập mạp sao. Nào có đạo lý như vậy. Hoàng thượng chớ giễu cợt thiếp."
Thấy dung nhan nàng xinh đẹp như vậy, Cảnh đế chính là bắt đầu tâm viên ý mã (thất thường).
Kéo nàng vào trong ngực, tay chân cũng không ở yên.
Tịch Nguyệt cười duyên né tránh, nhưng cũng vừa vặn mè nheo thân thể hắn, hai người chung đụng đã lâu, làm sao nàng lại không biết nàng như vậy là sẽ dẫn đến Cảnh đế y lửa đốt người. Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn như vậy.
Hai người thân mật quấn quít, lại cũng là một phen tình thú.
"Hoàng thượng, nhiều năm như vậy, sao người ngay cả một chút cũng không thay đổi chứ......"
Tịch Nguyệt nhìn hắn anh tuấn như trước, không những cảm khái, một đôi tay ngọc thon thon chính là vuốt ve gương mặt hắn như vậy.
Dầu rằng Cảnh đế động tình, vẫn hết sức hưởng thụ phần thân mật này như cũ.
"Nha đầu nàng đó, kiếp trước nhất định là hồ ly, kiếp này chuyển thế đi tới bên cạnh trẫm. Thực sự là khiến trẫm vui mừng vô cùng. Nàng nói trẫm không thay đổi, chẳng lẽ nàng lại thay đổi? Trẫm xem ra, nàng mới là người thật lâu không thay đổi đó. Quả thật là hồ ly tinh."
Cảnh đế thường xuyên nói lời nói này, Tịch Nguyệt lại là không rõ chỗ mình chính là hồ ly tinh.
Có hồ ly tinh như nàng vậy sao?
"Hoàng thượng nói lời nói này, thần thiếp tất nhiên không thuận theo. Nếu như nói người khác, vậy thần thiếp không phân biệt thật giả,  tất nhiên không thể phản bác. Nhưng nếu như lời này là nói thần thiếp, thần thiếp rất là cảm thấy oan ức đấy."
Tịch Nguyệt nũng nịu.
Đôi tay chống trên vai hắn, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, càng là một vẻ xinh đẹp.
Cảnh đế không nhịn được nghiêng người về phía trước, môi bèn rơi xuống trên trán nàng.
Cảnh đế hiếm khi hôn Tịch Nguyệt như thế, Tịch Nguyệt không hiểu nhìn hắn.
Chẳng qua lập tức sau đó chính là nhếch miệng, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện này xem ra làm cho người ta không nhịn được muốn chạm khẽ.
Cảnh đế quan sát tỉ mỉ Tịch Nguyệt hôm nay, có lẽ bởi vì trời lạnh, cả người nàng áo gấm hoa văn Mẫu Đơn chạm sợi vàng, áo ngoài cộc tay nhỏ gấm vóc viền xanh lá làm nền. Tóc dài đều buộc lên, trên hai búi tóc cài bươm bướm chạm vàng, ngược lại hoà lẫn với Mẫu đơn trên người.
Nhìn dung nhan xinh đẹp kia, da thịt trắng hơn tuyết, mắt ngọc mày ngài.
Cảnh đế mỉm cười thì thầm: "Vốn lúc vào cung, Nguyệt Nhi chỉ có phong thái trung thượng, hôm nay nhìn lại, càng là vẻ khuynh thành. Quả thật là trẫm nuôi dưỡng nàng yêu kiều rồi."
Dứt lời chẹp chẹp miệng, càng có một loại cảm giác bản thân có công lớn.
Thấy hắn nói lời bực này, Tịch Nguyệt không thuận theo, trừng Cảnh đế một cái, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy ánh mắt lúng liếng.
Ôm nàng lên, nhanh chóng đi tới giường, Cảnh đế này quen là như thế, lúc trên giường thường đặc biệt vội vàng, chính là liều mạng xé rách quần áo Tịch Nguyệt.
Quần áo trong ngày mùa đông này dĩ nhiên là không thể so với quần lụa mỏng mùa hè, xé một cái liền rách.
Thấy hắn nhiều lần không thể toại nguyện, Tịch Nguyệt cười "Khanh khách".
Nhìn nàng nghịch ngợm như vậy, Cảnh đế định mặc kệ quần áo này, lại là trực tiếp lột quần nàng xuống, kể từ đó, không hơn một lát, bên trong phòng này chính là vang lên từng đợt tiếng xao động......
Gần đây Cảnh đế cũng bận rộn công vụ, hai người đã lâu không có chuyện này.
Đều là người trống trải rất lâu, kịch liệt hổn hển kết thúc như thế, hai người đều là run rẩy dựa sát.
Cảnh đế kề vào bên tai Tịch Nguyệt nói nhỏ một câu: "Trẫm khoẻ không?"
Tịch Nguyệt bỗng đỏ lỗ tai.
Cho dù nàng đã hoà hợp với hắn đếm không hết số lần, nhưng vẫn là tính tình luôn có thật nhiều ngượng ngùng như thế.
Mà Cảnh đế vừa vặn vô cùng thích thú đối với bộ dáng nàng như vậy, kể từ đó, hai người đúng là cầm sắt hòa minh.
Có lúc giữa người với người quả thật là xem trọng duyên phận,  Tịch Nguyệt và Cảnh đế đã là như thế.
Tịch Nguyệt có rất nhiều động tác lơ đãng nhỏ, rất nhiều tính tình nhỏ, cũng làm cho Cảnh đế yêu thích không kềm chế được.
Mà Tịch Nguyệt lại còn săn sóc lấy lòng khắp nơi, cứ như vậy, làm sao lại không thể khiến hắn động lòng.
Thấy nàng không đáp, Cảnh đế nhéo mông nàng, đương nhiên cũng không dùng sức, có điều lại làm cho Tịch Nguyệt cảm thấy tê dại khó nhịn.
"Nguyệt Nhi, Tiểu Quai Quai của trẫm, nàng tới nói cho trẫm, trẫm khoẻ không?"
Cảnh đế đúng là bắt đầu không nghe không buông tha, Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy, thật là vô cùng tức giận. Có điều lại không làm gì hắn được. Người này cứ là như thế, ngươi càng tức, ngược lại hắn càng thoải mái, cũng không biết là như thế nào sinh ra tính tình như vậy.
"Khoẻ, ngài khoẻ, ngài cừ." Trong lời nói ngược lại có một hai phần qua loa.
Cảnh đế là người khôn khéo như thế, làm sao lại không biết, cười hắc hắc, bèn dời tay đến chỗ đẫy đà trước ngực nàng.
"Ái phi qua loa như thế, thật sự cho là trẫm là người dễ sống chung?"
Cảnh đế xì cười đưa tay dạo chơi trên dưới, nếu không nói ra lời khiến hắn thích nghe thì phải tới tư thế lại một lần nữa.
Lúc trước hai người đã liều chết một lát hai lần, Tịch Nguyệt nào có thể lực làm lại chuyện này.
Nhìn nàng như thế, dĩ nhiên là liên tục bật thốt lên các loại lời êm tai, dỗ dành đến mặt mày Cảnh đế hớn hở.
Tịch Nguyệt thấy hắn hài lòng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nghĩ lại, đã cảm thấy hắn thật là bắt nạt người ta. Chính là dùng chân nhỏ trắng nõn đạp chân của hắn.
Lại bắt đầu khiêu khích như thế.
Cảnh đế cảm giác chân mình bị nàng dẫm đến tê tê dại dại.
Trong lòng cũng là vui mừng, có điều trên vẻ mặt ngược lại không lộ ra, vậy chính là lừa nàng không ngừng cố gắng.
Tịch Nguyệt đạp một lát, thấy hắn híp mắt lại giống như đang hưởng thụ, miệng nhỏ nhắn bĩu một cái, không chịu tiếp tục.
Cảnh đế dụ dỗ nàng, trêu chọc nàng nhìn chằm chằm một hồi, tay nhỏ bé này chính là nhéo đến bên hông hắn.
Cảnh đế cười cầm tay nàng, Tịch Nguyệt lại nhìn kỹ vết thương từng trên người hắn, trải qua non nửa năm dùng thuốc, cuối cùng cũng phai nhạt rất nhiều. Tịch Nguyệt trượt tay đến bụng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Vết thương trên người hoàng thượng ngược lại phai nhạt không ít."
Thật ra thì hôm nay trong cung này ai cũng biết, trừ Thẩm quý phi, Cảnh đế cũng không gọi người khác thị tẩm, nghĩ Huệ phi này thị tẩm một lần duy nhất lại làm chuyện đến trình độ không thể quay về này, so với Thẩm Tịch Nguyệt chuyên sủng thì Huệ phi này cũng khiến người căm hận.
Mặc dù không có một cách nói rõ ràng, nhưng ai không biết, nếu không phải Huệ phi ghét bỏ vết thương trên người Cảnh đế, làm sao lại sẽ như thế.
"Vết thương trên người trẫm phai nhạt, tại sao nàng còn dâng lên phiền muộn." Cảnh đế nắm tay nàng, dời đi xuống.
Đợi đụng phải vật kia, Tịch Nguyệt chính là muốn lùi về, nhưng Cảnh đế liều mạng vững vàng nắm chặt nàng, nhếch khóe miệng nhìn nàng.
Cảnh đế như vậy, quả thật mị hoặc.
Tịch Nguyệt nửa thật nửa giả sẳng giọng: "Dĩ nhiên là phiền muộn, đợi trên người hoàng thượng lại như ngày xưa, tất nhiên là họ sẽ dính vào giống như ong vỡ tổ. Sao Hoàng thượng lại chỉ sủng hạnh thiếp giống như hôm nay vậy?"
Cảnh đế tăng thêm sức lực trên tay mình, [email protected]đlqđ@bubble editor cảm giác thoải mái này khiến bản thân hắn không tự kìm hãm được thở hổn hển một chút.
Hôn lên nàng lần nữa, lời nói của hắn ẩn trong miệng nàng.
"Chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm chính là chỉ thích một mình nàng, chỉ cưng chiều một mình nàng......"
Tịch Nguyệt cũng không đáp lại, đắm chìm vào trong cái hôn nồng nhiệt của hắn.
Lời như vậy, nghe một chút chính là thôi, sao có thể coi là thật đây?
Tự nhiên, Cảnh đế cũng không đợi nàng trả lời, ngược lại là không ngừng sâu sắc hơn động tác của mình......
Mai nở hai lần không nên nói năng rườm rà.
Ngay đêm đó Tịch Nguyệt biết rõ hay không biết là lúc nào thì mình mới ngủ, có điều sáng sớm ngày hôm sau, ngược lại Cảnh đế không để cho nàng tiếp tục ngủ yên, ngược lại là vỗ vỗ khuôn mặt nàng.
Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt.
Vốn làm sao nàng như thế, cho dù mệt mỏi nữa, cũng sẽ không ngủ sâu đến như vậy, nhưng kể từ có ba đứa con, tật xấu giấc ngủ cạn này của nàng cuối cùng cũng tốt lên.
Hôm nay chính là Cảnh đế rời giường, cũng không thể đánh thức nàng.
"Cái gì?" Thấy Cảnh đế gọi nàng, Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng nhìn Cảnh đế, ánh mắt mê mang.
Tịch Nguyệt hoàn toàn là dáng dấp nũng nịu yêu kiều, Cảnh đế kéo chăn nàng lên, sau đó bèn mở miệng: "Nha đầu nàng đó, vốn là có chuyện muốn nói với nàng, ai ngờ vừa đến nàng lại ôm lấy trẫm."
Ngược lại vừa ăn cướp vừa la làng rồi, lúc này Tịch Nguyệt cũng không có hơi sức gì cãi lại với hắn, cứ trong trẻo dịu dàng nhìn hắn như vậy, chờ hắn nói cho hết lời quan trọng, sau đó chính là muốn tiếp tục ngã đầu ngủ thiếp.
Cảnh đế nhìn dáng vẻ nàng không muốn phản ứng nhiều với mình, cười.
Lại tốt như vậy.
Mỗi một ngày càng lộ ra bản tính bên cạnh hắn.
"Hôm nay nàng tuyên Phó Cẩn Nghiên tới đây yết kiến. Nói cho nàng ấy biết, sớm trước đó bên Thái Y Viện đã tra ra cái chết của Đức Phi có khác thường, bởi vì gần tới cuối năm, vì để cho mọi người qua một năm tốt đẹp, cũng không lộ ra. Nhưng hôm nay năm đã qua hết, chuyện này tuyệt đối không thể vì vậy mà chịu để yên như thế. Lãnh cung giết người, đây là tội lớn bực nào, cứ nói trẫm nói, vụ án lần trước nàng ấy điều tra vô cùng tốt, lần này cũng giao cho nàng ấy. Bảo nàng ấy đên bên Lai Phúc mang đầu mối chứng cớ đi." 
Nghe nói như thế nếu Tịch Nguyệt còn ngủ tiếp nữa, đó thật đúng là tâm lớn.
Lúc này nàng thanh tỉnh hơn nhiều, nhìn Cảnh đế, hỏi "Nếu nàng ấy không muốn điều tra thì sao?"
Chuyện đạp mìn này, không có ai nguyện ý dựa vào bên cạnh nhỉ?
Cảnh đế cười lạnh một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra: "Nàng ấy sẽ bằng lòng. Nàng nói cho nàng ấy biết, múôn đặt chân trong cung,  dù sao cũng phải có cái có thể khiến người khác cảm thấy chỗ khác biệt với người khác, cũng có bản lãnh của mình. Phó Cẩn Nghiên không phải đứa ngốc, nàng ấy sẽ hiểu đạo lý này."
Tịch Nguyệt nhìn Cảnh đế như thế, gật đầu một cái.
Cái chết của Đức Phi khác thường, Cảnh đế lại ẩn nhẫn không phát ra, hôm nay giao chuyện cho Phó Cẩn Nghiên, lại là vì cái gì chứ?
Tuy Tịch Nguyệt có nghi ngờ, nhưng cũng không nói thêm cái gì, vẻn vẹn một câu: "Thần thiếp hiểu rồi, nhất định sẽ xử lý tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.