Cảnh đế khó chịu căng thẳng, nhưng nếu nói một chút ý thức cũng không có, đó là không thể.
Hắn không phải không thể nói chuyện, là không muốn nói chuyện.
Không ai có thể lạnh nhạt đối mặt với cái chết, hắn cũng giống vậy.
Cả đời này của hắn tuy là tuổi không lớn lắm nhưng đã trải qua rất nhiều trắc trở, lúc còn tấm bé, người khác tính toán hãm hại, hôm nay lục đục đấu đá, hắn đã quen cuộc sống như vậy.
Hắn vốn cho rằng mình có thời gian, có thời gian trải tốt đường cho con trai của mình, sẽ không giống phụ hoàng mình, mặc cho con trai tự giết lẫn nhau, sau đó rơi vào kết quả thê lương.
Nhưng mà, làm sao lại đi tới tình trạng này cơ chứ?
"Hoàng thượng, thần thiếp thay quần áo cho ngài. Trên người ngài có bệnh sởi, có lẽ sẽ làm ngài có chút không thoải mái, nhưng ngài yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ tay chân nhẹ nhàng. Quần áo ngài đây, phải thường xuyên tắm rửa chút. Vậy mới tốt đối với ngài."
Lai Hỉ giúp đỡ nâng Cảnh đế dậy, quả thật là Tịch Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân. Nhìn hắn nhắm mắt lại, dáng dấp không nói câu nào, Tịch Nguyệt cắn môi. Nàng tất nhiên là biết trong lòng Cảnh đế khó chịu. Cho dù là nhà bình thường, cũng không thể tiếp nhận sự thật như vậy.
Huống chi hắn là Đế Vương từng hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Cho dù là bản thân nàng, cũng sợ hãi tột cùng đối với tử vong, nhưng sợ hãi thì có thể làm sao? Sự thật đã như thế, nàng chỉ có thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-hau-cung/760230/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.