Chương trước
Chương sau
Tề Phi thực sự không ngờ Cảnh Đế lại có thể nói như vậy nhưng mà nàng cũng không thanh minh.
Đương nhiên, có thanh minh cũng vô dụng.
Nàng theo Cảnh Đế nhiều năm như vậy đương nhiên là hiểu được nếu như hắn không có chứng cứ xác đáng thì hắn sẽ không làm khó dễ ai.
Phương Từ vẫn cố thanh minh: "Tần thiếp thực sự không rõ quan hệ tương khắc giữa hai vật này, xin Hoàng Thượng minh giám! Hơn nữa Quý phi nương nương dùng hải sản lúc nào cũng không phải điều mà tần thiếp có thể biết được. Hoàng Thượng...."
"Trong cung này, chỉ sợ là ai cũng biết rằng bản cung thích ăn hải sản. Hiện tại đúng là mùa hải sản, cho dù chỉ là suy đoán nhưng vẫn có khả năng rất lớn sẽ thành công." Thẩm Tịch Nguyệt đi từ trong phòng nhỏ ra ngoài.
Tề Phi và Phương Từ thấy Thẩm Quý phi vốn đã ở đây, sắc mặt càng biến đổi.
Tề Phi có thể đi được đến ngày hôm nay thì đương nhiên cũng là người thông minh, lập tức nghĩ ra được điểm mấu chốt trong chuyện này.
Nàng giúp Phương Từ cũng chỉ là vì gia thế của Phương Từ không quá hiển hách, tính tình cũng không quá thông minh, như vậy mới có thể dễ dàng nắm giữ.
Nếu như tương lai nàng ta có đứa nhỏ thì nàng cũng có thể chiếm lấy đứa bé đó.
Nhưng mà thấy Thẩm Tịch Nguyệt không hề có ý định bỏ qua, Tề Phi nhanh chóng ra quyết định: "Thái Hậu, Hoàng Thượng, là nô tỳ sai rồi. Nô tỳ quả thực là sau khi nghe thấy lời của cung nữ của Phương Uyển thị nên mới đến đây. Lúc trước Phương Uyển thị thường xuyên đến cung của nô tỳ ngồi một chút, nô tỳ thấy tính tình nàng cũng đơn thuần nên lần này mới vội vàng chạy tới đây. Nhưng mà về chuyện tính kế Thẩm Qúy phi thì nô tỳ hoàn toàn không biết gì cả, xin Hoàng thượng minh giám."
Phương Từ không ngờ Tề phi lại nói như vậy nhưng mà nàng ta cũng hiểu hiện giờ mình đã đắc tội với Thẩm Qúy phi, nếu như lại đắc tội với Tề phi thì mình càng không có lợi.
Nàng ta cắn môi quỳ ở đó không nói gì.
Tịch Nguyệt ngồi xuống cạnh Cảnh Đế, bên người còn có hai đầu củ cái nhỏ(*).
(*) Mình nghĩ do ngày xưa hay búi tóc lên giống như củ cải nên đầu củ cải này ý chỉ kiểu tóc của nam tử thời xưa, đương nhiên trong trường hợp này là để chỉ hai tiểu hoàng tử.
Thấy vậy, trong lòng Tề Phi thầm hận, nàng ta không hiểu vì sao mấy đứa nhỏ lại thích Thẩm Tịch Nguyệt như vậy. Nói đến việc đối xử tốt với bọn chúng thì Thẩm Tịch Nguyệt làm sao có thể so với nàng ta chứ!
Nhưng mà trong lòng Tề Phi cũng hiểu bất luận là Nghiêm Vũ hay Nghiêm Gia thì đều không có khả năng nuôi dưới danh nghĩa của người khác. Một người là đích hoàng tử, một người thì có mẫu thân cũng đứng hàng tứ phi, chỉ mới bị đày vào lãnh cung mà thôi.
Hoàng tử thích hợp để cướp đoạt nhất thực ra là tam hoàng tử của Bạch Du Nhiên, nhưng mà tâm cơ của Bạch Du Nhiên quá sâu, nàng ta cũng không có cơ hội.
Ở trong cung này, không có một đứa bé của mình thì làm sao có thể dài lâu được chứ?
Nhưng mà Tề Phi xốc lại tinh thần, tuy lần này Phương Từ chọc giận Hoàng Thượng và Thái Hậu nhưng cũng không hẳn là chuyện không tốt. Chỉ cần nàng ta giữ thái độ đoan chính, chỉ cần mình vẫn là Tề phi thì Phương Từ này càng gây chuyện nhiều thì lại càng tốt. Như vậy, nếu như tương lai có thể được sủng hạnh, có thể mang thai thì đứa bé đương nhiên không thể nuôi dưới tên của nàng ta, cơ hội của nàng vẫn còn rất lớn.
Phó Cẩn Dao không giống nàng, Phó Cẩn Dao còn rất trẻ, đương nhiên còn có thể có đứa bé của mình, như vậy, trong hàng phi vị thì chỉ có một mình nàng là cần đứa bé nhất.
Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải bảo vệ được phi vị.
Thấy Cảnh Đế cũng không có phản ứng gì, Tể Phi tiếp tục nói: "Nô tỳ làm việc lỗ mãng, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Cảnh Đế nhíu mày, thực ra Tề Phi đi bước này là đúng rồi, nếu như nàng ta cãi lại hoặc không thừa nhận thì tất nhiên là Cảnh Đế sẽ không bỏ qua nhưng nếu như nàng ta giống như bây giờ thì thực ra hắn lại sẵn sàng thả cho nàng ta một con ngựa(*).
(*) Ý nói mắt nhắm mắt mở cho qua
Thấy dáng vẻ thực lòng hối cải của nàng ta, sắc mặt của Cảnh Đế không dịu lại nhưng cũng không trách phạt quá nặng nề: "Phạt nửa năm bổng lộc của Tề phi, hồi cung tự mình kiểm điểm lại đi."
"Dạ." Tề Phi không hề tham chiến, vội vàng rời đi.
Tịch Nguyệt thấy bóng dáng nàng ta rời đi cũng không có biểu tình gì.
Tề Phi không hề quan tâm Phương Từ mà Phương Từ cũng coi như có chút đầu óc, không cắn ngược lại Tề Phi, chỉ liên tục khóc, luôn miệng nói nàng ta không biết. Nhưng nếu như nàng ta thực sự không biết thì tại sao lại kiên quyết không ăn.
Cảnh Đế thấy diễn xuất này của nàng ta cũng cảm thấy chán ghét.
"Phương Uyển thị hạ xuống thành Đáp ứng, phạt bổng lộc một năm. Về sau phải biết giữ bổn phận của mình."
Không mất quá nhiều thời gian thì đã giải quyết xong chuyện này.
Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh Cảnh Đế, ánh mắt nhìn Phương Từ không hề thân thiện.
Phương Từ đương nhiên cũng hiểu được lần này nàng ta đã triệt để đắc tội với Thẩm Tịch Nguyệt rồi.
Thấy Cảnh Đế phất tay, nàng ta vội vàng lảo đảo lui ra.
Cảnh Đế thấy đã xử lý xong mọi chuyện thì nhìn về phía Thái Hậu: "Trong cung này vẫn cần mẫu hậu quan tâm nhiều hơn. Xem ra, tú nữ lần này cũng không hẳn đều khiến người ta bớt lo. Thời gian tới bọn con không ở đây, mấy đứa nhỏ nhờ mẫu hậu quan tâm nhiều hơn."
Thái Hậu gật đầu: "Đương nhiên rồi, nếu như ai dám tổn thương bảo bối của ai gia, ai gia nhất định sẽ khiến nàng ta hối hận vì đã sinh ra trên đời này."
Lời nói này tuy nhẹ nhàng hời hợt nhưng những cung nữ ở đây vẫn co rúm người lại.
Tịch Nguyệt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cảnh Đế, không hề đảo khách thành chủ, nàng rất rõ khi nào nên nói, khi nào không nên nói.
Trước đó nàng đã đoán được là Phương Từ sẽ không ăn chén cháo thịt cua kia, quả nhiên đúng là như vậy.
Người ngoài nghĩ thế nào cũng không sao, chỉ cần Qủa Nhi và Tiểu Đặng Tử còn làm gian tế trong Khánh An Cung một ngày thì ngày đó Thái Hậu và Hoàng Thượng vẫn sẽ tin tưởng nàng.
Nếu như thật sự cho rằng Thẩm Tịch Nguyệt nàng là quả hồng mềm thì cứ tới thử xem!
Nghĩ lại, chuyện hôm nay không chỉ cảnh cáo Phương Từ mà còn cảnh cáo tất cả những người khác.
Nói đến Hoàng Thượng, trong lòng Tịch Nguyệt hiểu rằng Cảnh Đế không hy vọng chuyện này nháo lớn. Chuyện mưu hại phi tần này coi như cũng là tội lớn nhưng lại chỉ xử phạt giáng cấp, thực là khiến cho lòng người lạnh lẽo.
Tối nay Cảnh Đế đã truyền Phó Cẩn Nghiên thị tẩm, hẳn là hắn sẽ không tới Khánh An Cung của nàng.
Tịch Nguyệt ngồi lại Tuệ Từ Cung một lúc rồi mới cáo từ rời đi.
Cảnh Đế thấy nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi thì mở miệng nói: "Trẫm đi cùng nàng."
Tịch Nguyệt cười đáp ứng.
Hai người cùng nhau rời đi.
Trên đường trở về, Cảnh Đế nhìn nụ cười trên môi Tịch Nguyệt, nói nhỏ: "Không phạt nặng nàng ta là vì không muốn sinh ra nhiều chuyện trước khi chúng ta đi. Nàng ta chết không thừa nhận, chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực, nếu như cứ tùy tiện định tội khiến cho người ta phản kháng thì không bằng lui một bước."
Tịch Nguyệt dừng bước, giật mình nhìn Cảnh Đế, không ngờ lời này lại nói ra từ miệng của hắn, hắn lại có thể an ủi nàng!
Nghĩ lại thì hắn nói cũng có lý. Không nói đến điều khác, chính nàng cũng nghĩ như vậy, nếu như không thể hung hăng đạp chết người ta thì không thể chắc chắn người ta sẽ không có cơ hội phản kháng, Nếu như vậy thì thực sự không bằng lui một bước từ từ tính.
Để lộ răng nhỏ, cánh tay nhỏ nhắn của Tịch Nguyệt nắm chặt vạt áo của hắn, cười vừa chân thành vừa ngọt ngào: "Thiếp biết rồi. Thiếp không tức giận, chỉ là hơi không thoải mái mà thôi. Nhưng mà những chuyện không thoải mái này theo lời an ủi chân thành của ngài đều đã hóa thành bướm bay đi hết rồi."
Cảnh Đế nhìn nàng, không nhịn được xoa đầu nàng.
"Tính tình trẻ con như vậy."
Tịch Nguyệt nhìn xung quanh một chút, ừ, không có người ngoài, bắt đầu nghịch ngợm.
"Hoàng Thượng, nô tỳ không đi nổi nữa..." Nàng cầm tay hắn, bất động, dáng vẻ có chút vô lại.
Cảnh Đế thấy nàng như vậy thì bật cười, nhíu mày hỏi: "Nếu nàng không đi nổi thì trẫm sắp xếp kiệu tới đón nàng nhé?"
"Ngồi kiệu không thoải mái, lại còn phải đợi một lúc mới có. Bây giờ nô tỳ mệt mỏi, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá đi...." Trước đây nàng cũng thường như vậy khi ở nhà, mỗi lần như vậy thì ca ca đều chủ động cõng nàng, đương nhiên Cảnh Đế là vua của một nước, không thể làm ra chuyện như vậy. Tịch Nguyệt căn bản cũng không muốn Cảnh Đế phải cõng nàng.
Cảnh Đế nhìn trời: "Vậy nên làm gì bây giờ đây?" Khóe miệng chứa ý cười.
"Nô tỳ đương nhiên không dám để Hoàng Thượng cõng nô tỳ, nhưng mà, người có thể kéo nô tỳ đi nha..." Lúc nói lời này, hai bàn tay nhỏ của nàng vẫn nắm chặt góc áo Cảnh Đế, làm cho góc áo của hắn xuất hiện một nếp nhăn.
Lúc này người muốn nhìn trời phải là Lai Hỷ và Đào Nhi rồi.
Chủ tử liếc mắt đưa tình như vậy, bọn họ làm hạ nhân đúng là chướng mắt mà.
"Hả? Kéo? Kéo như thế nào?"
Tịch Nguyệt nhìn mọi người đằng sau, khẽ ho một tiếng..
Cảnh Đế nhanh chóng bảo mấy tên tiểu thái giám lùi về phía sau vài bước, cách xa bọn họ một chút. Lai Hỷ và Đào Nhi đương nhiên là không dám cách quá xa, như vậy không hợp quy củ.
Tịch Nguyệt thấy Lai Hỷ hiểu chuyện như vậy, liếc mắt một cái nữa, đương nhiên là không ai dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.
Tịch Nguyệt cười hì hì ôm chặt thắt lưng Cảnh Đế: "Được rồi, người đi đi."
Cảnh Đế thấy nàng như vậy, dở khóc dở cười.
Nàng ôm chặt hắn từ phía sau, thân thể xinh đẹp vô cùng động lòng người.
Bộ ngực đầy đặn kia ma sát phía sau lưng hắn khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ. Nha đầu kia đúng là một tiểu hồ ly tinh.
Thử đi về phía trước hai bước, nàng cười khanh khách cảm thấy rất thú vị.
Cuối cùng Cảnh Đế không thể tiếp tục đi nữa.
Quay đầu, bất đắc dĩ kéo nàng lên phía trước: "Đi đứng tử tế cho trẫm."
Cảnh Đế vốn tưởng rằng Tịch Nguyệt làm vậy là vì muốn giữ hắn ở lại Khánh An Cung nhưng mà khiến cho hắn bất ngờ là đến khi đến cửa Khánh An Cung thì Tịch Nguyệt không hề mở miệng giữ hắn lại. Nàng vung vẩy khăn đứng dưới chiếc đèn lồng màu đỏ, nhìn có vài phần buồn cười. 
Cảnh Đế vốn định bước vào nhưng cẩn thận suy xét một chút, ngừng lại bước chân đã bước ra một nửa.
Ra hiệu với nàng ý bảo nàng đi vào đi, nhưng Tịch Nguyệt lại không đồng ý xoay người vào cửa.
Lai Hỷ thấy hai người này như vậy, trong lòng thầm cân nhắc. Nếu như không phải là tối nay đã truyền Phó Qúy nhân tới thị tẩm thì chỉ sợ là Hoàng Thượng sẽ nghỉ lại Khánh An Cung.
Thẩm Quý phi đúng là người kỳ quái.
Thực ra Lai Hỷ không thể nào hiểu được điều này. Hắn và Lai Phúc đi theo Cảnh Đế từ nhỏ, đã sớm không phải là nam nhân, đương nhiên không hiểu được chuyện liếc mắt đưa tình giữa nam và nữ, muốn mà còn vờ từ chối này.
Thấy Cảnh Đế và Thẩm Qúy phi quấn quýt nư vậy, hắn cũng rất khó hiểu.
Nhưng mà bất luận thế nào thì cuối cùng Cảnh Đế vẫn xoay người rời đi.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, Tịch Nguyệt vẫn không thu hồi ý cười trên mặt: "Đào Nhi, chúng ta đi vào thôi."
Ba đứa bé đều đã ngủ, Tịch Nguyệt đi qua Thiên điện nhìn bọn nhỏ một cái rồi trở về nội thất nghỉ ngơi.
Nụ cười của nàng vẫn duy trì đến khi vào trong nội thất.
Khi nội thất chỉ còn Tịch Nguyệt và Cẩm Tâm thì nàng mới thu hồi nụ cười.
"Chủ tử, tất cả đều thuận lợi chứ?" Vẫn là chủ tự liệu sự như thần.
Tịch Nguyệt gật đầu, vẻ mặt có hơi mệt mỏi: "Hầu hạ bản cung tắm rửa đi."
Có lẽ Tịch Nguyệt thực sự mệt mỏi, tự vùi mình vào trong nước, nhìn những cánh hoa hồng nổi trên mặt nước, Tịch Nguyệt nhớ lại đủ loại mỹ nhân trong cung, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.