Nghiêm Vũ lại bị bệnh, nhìn bộ dạng yếu ớt của hắn, Tịch Nguyệt cảm thấy hơi chua xót.
Hắn và muội muội giống nhau, vừa mới ra đời đều không có mẫu thân, phụ thân lại cũng không thích lắm. Thuở nhỏ được tổ mẫu chăm sóc, nhưng khác biệt là, bên cạnh muội muội Nhất Nhất còn có bọn họ. Thế nhưng bên cạnh Nghiêm Vũ cũng chỉ có cung phi tính toán.
Có lẽ trong mắt Tịch Nguyệt có rất nhiều từ *, Nghiêm Vũ lại nhìn nàng một cái, chần chừ mở miệng: “Sao ngươi nhìn ta thế?”
Tịch Nguyệt mỉm cười: “Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt.”
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Nghe được đối thoại của hai người, Thái hậu ngẩng đầu nhìn Tịch Nguyệt.
Dĩ nhiên Thái hậu đối với Thẩm Tịch Nguyệt rõ như lòng bàn tay, chỉ một lát liền nghĩ đến chỗ mấu chốt.
Hoàng gia này, lại hạnh phúc bao nhiêu so với gia đình tầm thường đây?
Tịch Nguyệt cũng thế, thấy Nghiêm Vũ vẫn còn có vẻ không được tự nhiên, cũng không nói thêm gì, đợi đến khi Nghiêm Vũ ngủ, mấy người quay lại phòng chính.
Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, mới mở miệng: “Thật ra thì trẻ con đều rất hi vọng người thân quan tâm nhiều hơn. Cũng hi vọng mọi người đều cưng mình, thích mình.”
Thái hậu nhìn vẻ mặt của Tịch Nguyệt, mỉm cười.
“Ngươi rất hiểu. Muội muội ngươi cũng như vậy?”
Tịch Nguyệt lắc đầu.
“Muội muội của ta tương đối ngoan.”
Thái hậu thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Ý của ngươi là Vũ Nhi không ngoan?”
Dĩ nhiên, không có ai hi vọng người khác nói đứa bé nhà mình không tốt, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-hau-cung/760181/chuong-97-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.