"Ôi? Đây là thế nào vậy?" Thái hậu thấy bộ dáng nhỏ bé uất ức này của nàng, không còn khí thế mới vừa vào nữa, giống như vừa thấy bà thì như thấy trưởng bối trong nhà, cũng có chút đau lòng.
Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, chỉ là có thể nghĩ đến tới chỗ này, đã rất tốt rồi.
Mặc dù hốc mắt Tịch Nguyệt đỏ, nhưng mà cũng không có khóc, chỉ hất cằm: "Thần thiếp tới xin thái hậu nương nương làm chủ."
"Lại làm sao?" Mặt thái hậu không đổi sắc.
Nhận lấy hương liệu trong tay Cẩm Tâm, đôi tay dâng cho Thái hậu.
Rủ rỉ nói chuyện xảy ra, cuối cùng Tịch Nguyệt cắn môi: "Nếu không phải lần trước biểu muội hại con, lòng con còn sợ hãi, mà có đề phòng nhiều hơn, cũng sẽ không để Tiểu Đặng Tử đi điều tra. Ngược lại không nghĩ tới, lại là tra ra kết quả như vậy. Về phần con chuột có thể cắn hương liệu này, thần thiếp cũng không tin đây là trùng hợp, hôm nay Phó quý tần chính là người có thai, mặc kệ là ai, cũng nên cẩn thận."
Thái hậu thấy nàng như thế, quan sát tỉ mỉ vẻ mặt nàng, thấy nàng không giống giả bộ.
"Cái đứa bé này ngươi, đứng dậy. Việc này lại cái gì cũng chưa phát sinh, tại sao đã uất ức thành ra như vậy."
"Thần thiếp biết được chuyện này, lòng dạ rối bời. Biết rõ đây là kế một hòn đá trúng hai con chim của người khác, lại không hiểu rõ lắm. Càng nghĩ càng kinh hãi, đành phải tới tìm Lão Nhân Gia." Tịch Nguyệt được Quế ma ma đỡ dậy, ngồi bên giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-hau-cung/760131/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.