Một người nghiêng ngả lảo đảo về trong thành phố, Tiểu Ngư Phu cả người ướt đẫm, trong hẻm nhỏ không người suy sụp ngồi xuống.
Nhân Ngư của hắn, cứ như vậy đi rồi.
Hắn dựa vào tường thấp bò đầy những dây đằng, nghe đầu hẻm người đến người đi dần dần ồn ào náo nhiệt lên, rất nhanh đã đến giữa trưa, đúng là thời điểm chợ thành náo động nhất
Nhưng Tiểu Ngư Phu cái gì cũng không có, náo nhiệt không thuộc về hắn, an tĩnh cũng không đủ thỏa mãn.
Ngực rất đau, thiếu khuyết chiếc xương sườn, đau đến hận không thể mổ bụng mình ra, đem thứ gì đó nhét vào. Hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc, tựa như cá rời nước sắp chết đi. Được bao phủ dưới tảng lớn bóng mờ của một mái hiên lớn, hắn ngẩng đầu, phảng phất giống như sinh hoạt của hắn sẽ lập tức mất đi ánh sáng.
Không không không, không được!
Mỗi khi nhớ đến đôi mất xanh biếc kia, không hiểu sao trên người lại có dũng khí. Tiểu Ngư Phu nỗ lực đứng lên, hít sâu vài hơi, đỡ vách tường chậm rãi đi ra ngoài.
Tinh thần sa sút cũng vô dụng.
Ở dưới biển sâu kia, còn có người đang đợi hắn.
Tìm một khách sạn khác, hắn sắp xếp tốt cho mình, đem quần áo ướt dầm dề cùng bọc đồ toàn bộ thu thập sạch sẽ, vào trong thành mua đồ dùng thiết yếu chuẩn bị cho đường xá xa xôi. Đợi mấy ngày, rốt cuộc tàu cũng khai mở, hắn theo đám người lên boong tàu, nhìn ra nơi xa xa muốn đi, trong lòng tràn đầy kiên định.
Ở bên kia, sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-duong-ngu/1720822/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.