Trans: Toffee
Cốc Tắc Minh cảm thấy mình đã đau tới mức chết lặng.
Não hắn bắt đầu mê man, gần như không biết mình đang nói gì: "Van ngươi... gả cho ta đi... Nếu không chọc ra cái sọt lớn như vậy chắc chắn ta sẽ bị sư phụ sư tỷ mắng chết... Nói không chừng ngay cả mộ cũng không xây cho ta hu hu hu..."
"Sư tỷ sư muội đều rất thích ta... Gả cho ta không lỗ... Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt... Ta chưa từng nuốt lời..." Lại nhớ tới quá khứ loang lổ chuyện xấu, ủ rũ, " ừ thì ta thường xuyên nuốt lời... Nhưng xin tin ta lần này đi... Không tin ta cũng tin chính ngươi chứ, dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, ai nhẫn tâm..."
Kiếm khí chấn động, cuồng phong gào thét.
Cành cây xung quanh lung lay gãy đổ, mái tóc tuỳ ý thắt lên của Tinh Biến tản ra, bay lên trong gió.
Y nhìn Cốc Tắc Minh như nhìn một xác chết.
Dọc đường đá là những cây huyết miên hoa (*) màu trà. Dưới ma khí dày đặc, trong một khắc, tất cả hoa đều nở tung, giống như vô số con mắt của u linh bừng tỉnh giữa đêm tối.
(*) một loại hoa giống hoa gạo.
"... Ai nhẫn tâm lừa ngươi đâu. Ta nhiều thứ lắm. Tỉ như..." Cốc Tắc Minh đã không còn tâm lực ý thức được nguy hiểm, nghĩ nửa ngày, lải nhải, "cũng tỷ như ngươi buộc cái tóc này đã có vấn đề... thắt như thế được một lúc sẽ bị lỏng, rất vướng..."
Hắn càng nói càng thê thảm, cảm thấy mình chẳng có chút giá trị nào để kể.
Tinh Biến: "..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-cua-bo-cau-tinh/221644/chuong-7.html