Chương trước
Chương sau

Trans: Toffee
Cốc Tắc Minh nhìn mặt đoán ý, cảm thấy tâm tình Tinh Biến có vẻ không tốt lắm.
"Sao ngươi lại tới đây?" Hắn đẩy linh thực qua một bên.
"Ta không thể tới?" Tinh Biến đi tới, ghét bỏ liếc nhìn ghế dựa Thương Thương vừa ngồi.
"Đâu phải không thể." Cốc Tắc Minh đứng dậy, lại gần vòng tay lên cổ Tinh Biến hôn nhẹ lên vết nhăn giữa mày y, "Ngươi không vui à?"
Giữa mày Tinh Biến hơi giãn ra, y ôm Cốc Tắc Minh ngồi ghế của hắn, tay xoa xoa sống lưng Cốc Tắc Minh: "Đây cũng là nàng ta dạy cho ngươi?"
"Hả?" Lưng Cốc Tắc Minh hơi cúi, sau đó lại thả lỏng hưởng thụ Tinh Biến vuốt ve.
"Không có mà, nàng thừa nhận mấy thứ đó đều là gạt ta." Hắn nói, "Chỉ là ôm ngươi rất vui vẻ mà thôi."
Tinh Biến khẽ cười.
Không khí trong phòng vốn đang căng thẳng lập tức dịu xuống.
"Nàng nói gì với ngươi?" Tinh Biến hỏi.
"Nói ta cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị ngươi vứt bỏ." Cốc Tắc Minh trả lời.
Tinh Biến dừng một chút: "Ngươi cũng nghĩ vậy?"
"Ta không biết mà" Cốc Tắc Minh ôm chặt cánh tay Tinh Biến, "Ngươi có bỏ ta lại không?"
"Nếu ngươi nghe lời, thì không." Tinh Biến nói, "Ta phải rời khỏi đây mấy ngày. Trong lúc đó ngươi không được đi lung tung trong Cực Lạc Cung, cố gắng tránh người khác, ngoan ngoãn ngồi trong phòng mình, rõ không?"
"Ừm" Cốc Tắc Minh chớp mắt.
"Ngươi không phân biệt được, những người đó tốt với ngươi, là bởi vì ngươi, hay là bởi vì Ma kiếm. Chờ..." Tinh Biến nói được một nửa, lại cảm thấy không cần thiết phải giải thích nhiều vậy, vì thế đơn giản kết luận, "Ngoan ngoãn, hiểu chưa?"
"Ừm......"
Nhắc nhở Cốc Tắc Minh xong, Tinh Biến cũng không làm gì thêm, vội vàng rời đi.
Cốc Tắc Minh làm xong linh thực ngày hôm nay liền trở về phòng mình, quyết định ngủ cho qua mấy hôm nay.
Hắn còn chưa kịp bổ nhào lên giường, đã có người mở cửa phòng hắn.
Cốc Tắc Minh nhìn người đến.

Biệt Phong ôm một vò rượu, đi tới.
Hắn ta đặt một vò rượu lên bàn, mở niêm phong, lạnh nhạt nói: "Cung chủ bảo ta đưa cho ngươi."
Hương rượu xông vào mũi.
"Thương Thương...?" Cốc Tắc Minh nhìn rượu, lại nhìn Biệt Phong mặt không biểu tình.
"Linh tửu Văn Tuý (*)." Biệt Phong bình tĩnh giải thích, "Bí phương Thần Toán Các, tương truyền lấy từ rượu của Lưỡng Diện Hồ ngàn năm trước cất."
(*) Ngửi là say.
Nói xong, hắn ta liền lẳng lặng nhìn Cốc Tắc Minh, tựa như phải đợi Cốc Tắc Minh uống xong rượu, nhưng cũng không thúc giục.
Cốc Tắc Minh cũng không biết mình có nên uống không, vậy nên chỉ đành mắt to trừng mắt nhỏ với Biệt Phong.
Trong phòng tràn ngập mùi hương đậm đà mà say lòng người của linh tửu.
Cốc Tắc Minh xoa mắt, chẳng được bao lâu, hoa mắt chóng mặt ngã xuống. Hắn muốn vịn vào giường, cuối cùng lại dựa vào mép giường từ từ trượt xuống đất.
Biệt Phong lại gần.
Cốc Tắc Minh cố gắng muốn mở mắt, mí mắt lại nhanh chóng sụp xuống.
Biệt Phong muốn đỡ Cốc Tắc Minh, bản thân cũng lung lay.
Hắn ta đỡ trán, uống một viên thuốc tỉnh rượu, mới khôi phục lại chút sức lực.
"... Không hổ là Văn Tuý."
Hắn ta thấp giọng cảm thán, nhặt Ma kiếm bọc trong vỏ vứt cạnh góc tường, lại khiêng Cốc Tắc Minh lên, đi theo mật đạo của Cực Lạc Cung ra cửa viện. Vừa định ném Cốc Tắc Minh vào xe ngựa, lại thấy Cốc Tắc Minh mở to mắt trừng hắn.
Trong mắt Cốc Tắc Minh rõ ràng là thanh tỉnh.
Văn Tuý là rượu một vị trưởng lão trong Thần Toán Các cất. Trưởng lão kia suốt ngày dùng đôi mắt mắt lờ đờ say nhìn người, nói chuyện lộn xộn, nhưng lại có một tay cất rượu rất ngon.
Sư phụ cực kỳ thích rượu trưởng lão đó cất, thường xuyên gào Cốc Tắc Minh đi trộm.
Đến một lần, Cốc Tắc Minh bất hạnh bị tóm được.
Trưởng lão ôm vò rượu, híp mắt nhìn hắn: "... Bồ câu sữa nướng ... Nấc."
Lúc đó Cốc Tắc Minh hoảng sợ nói: "Ngài ngài ngài ngài cái gì cũng chưa nhìn thấy! Ngài say!"
"Hả?" Trưởng lão mỉm cười nói, "Say hay không say, do ta định đoạt."
Ngày đó, Cốc Tắc Minh học được, cái gì gọi là giả say.
"Người khác muốn chuốc say ngươi, cứ để hắn rót." Trưởng lão dạy Cốc Tắc Minh như thế, "Người trong lúc say là thời điểm thành thật nhất sao? Không, người trong lúc người khác say mới là thành thật nhất... Ha ha ha, nấc. Rượu nào! Rượu ngon."
Đáng tiếc Cốc Tắc Minh học không tới nơi tới chốn, giả được một lát liền không tiếp tục nổi nữa.
Biệt Phong trầm mặc buông Cốc Tắc Minh xuống, đưa Ma kiếm cho hắn.
"Ta không thể rời Cực Lạc Cung." Cốc Tắc Minh nói.
"Đây là rượu sư tỷ ngươi đưa." Biệt Phong nói, "Nàng nói, đây là rượu sư phụ thích, ngươi nhìn thấy sẽ trở về."
"..." Cốc Tắc Minh rũ mắt.
Quả nhiên...
Nhưng mà, hắn trở về làm gì?
... Nhưng mà, sư tỷ muốn hắn trở về.
"Ma kiếm một ngày ở trong tay ma tu, đạo tu thêm một ngày không được an bình. Vạn Kiếm Tông ép Thần Toán Các đào rỗng tài sản, mua một phần tình báo từ Diệu Cơ Tử," Biệt Phong lại nói, "Hỏi rằng làm sao để huỷ Ma kiếm."
Cốc Tắc Minh bất chợt giương mắt nhìn Biệt Phong.
"Chỉ cần huỷ Ma kiếm, ngươi khắc có thể an ổn qua ngày." Biệt Phong tiếp tục nói.
Cốc Tắc Minh nhìn nhìn Ma kiếm. Ma kiếm cũng không có phản ứng gì, nhưng hắn vẫn trấn an mà vuốt ve vỏ kiếm.
"Sẽ không bỏ ngươi." Hắn nhẹ giọng nói.
Sư phụ nói, phải nghe lời sư tỷ.
Sư tỷ bảo hắn trở về.
Tinh Biến cũng bảo, phải nghe lời y, không được chạy loạn.
... Sư phụ vì hắn mà chết.
Thương Thương nói, ngươi có thể trở thành ngoại lệ sao?
Hắn nhắm mắt, thở dài, bò lên xe ngựa.
Ai cũng muốn hắn phải nghe lời...
Một bên là sư môn dưỡng hắn nhiều năm như vậy, một bên là Ma Tôn quen biết vài tháng, lựa chọn ai... Không cần nói cũng biết.
Biệt Phong sải bước lên ngựa, vỗ vỗ bờm ngựa, nói: "Đến Bách Thảo Cốc."
Ngựa hí vang một tiếng, giương móng, lập tức rời khỏi vực Vô tận.
Hết chương 36.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.