Chương trước
Chương sau

Trans: Toffee
Trong sự cam chịu của Tinh Biến, Cốc Tắc Minh hưng phấn miêu tả chuyện cũ của Tinh Biến thiếu niên gửi về cho sư tỷ.
Hắn không hổ là kho báu mà toàn sư môn công nhận! Kiếm tiền chưa hề chùn tay!
Lúc nào cũng cầm Ma kiếm thì thật phiền toái, treo bên người cũng quá lạ người, hắn vốn định ném ở đây. Dù sao hắn cũng không dùng kiếm. Luyện kiếm quá vất vả, hắn thích tu tâm hơn -- tuy rằng tu tâm của người khác là đả tọa minh tưởng, tu tâm của hắn là nằm ngủ trên giường.
Nhưng trước khi xuất phát, nhìn thấy Ma kiếm lẻ loi nằm trên mặt đất dáng vẻ cô quạnh, Cốc Tắc Minh chần chờ.
"Thôi," cuối cùng hắn nói, "Ta không vứt bỏ ngươi."
Ma kiếm vui tới nỗi nhảy cao ba thước.
"Nhưng ngươi phải ngoan ngoãn."
Vì thế Cốc Tắc Minh bện ít dây mây thành một cái vỏ kiếm đơn giản, không để ý đến Ma kiếm cự tuyệt nhét nó vào.
Hôm đó Ma Tôn nói xong thì đi luôn, để Cốc Tắc Minh tiếp tục nghe Biệt Thiên chỉ huy xử lý thảo dược. Biệt Thiên cả ngày tâm sự trùng điệp, tựa như vẫn đang bị chuyện của Biệt Phong quấy nhiễu. Không khí áp lực vô cùng.
Nhưng Cốc Tắc minh vẫn trì hoãn vài ngày mới lên đường. Chứng lề mề ấy mà, không có biện pháp.
Hắn ôm kiếm, đi theo Biệt Thiên hơn nửa ngày quanh co khúc khuỷu mới ra khỏi trận pháp của dược viên nhà hắn ta. Biệt Thiên dẫn hắn đến một thành trấn gần nhất, nhưng nơi đó quá hẻo lánh, ngay cả trạm dịch phi mã cũng không có. Hắn hỏi khắp nơi, mới biết đại khái đến Chung Quý thành như thế nào.
Còn may mấy hôm trước sư tỷ gửi cho hắn một ít tiền, nói quả thật có người mua tin tức đồ ăn Ma Tôn thích nhất, có thể là người hâm mộ của Ma Tôn, cũng có khả năng là muốn tạo cơ hội hạ độc y. Số tiền này chính là từ đó. Có ít tiền này, Cốc Tắc Minh mới không đến mức màn trời chiếu đất, thậm chí còn có nhàn tâm đi dạo loanh quanh.
Sớm biết đi theo Ma Tôn dễ kiếm tiền như vậy hắn liền quấn Ma Tôn thêm lát nữa.
... Không, vẫn thôi đi, lại không cẩn thận mạng để quấn người cũng không còn.
Lúc tới Chung Quý thành, Cốc Tắc Minh đã mang một đống bao lớn bao nhỏ toàn đặc sản, ngay cả túi trữ vật cũng không nhét vào nổi nữa, hắn còn phải mang Ma Kiếm trong vỏ thêm vào thành hai đầu gánh, cái trước cái sau mà đi.

Ma kiếm: Yên lặng rơi lệ...
Chung Quý thành là tòa thành trấn trong tuyết, trời đông giá rét quanh năm. Khách điếm Chung Quý cực kỳ dễ thấy, ở ngay giữa thành, là một tòa nhà bằng băng siêu lớn, nhìn đã khiến người ta run bần bật.
Trong toà nhà thật ra ấm áp không ngờ. Tiểu nhị cũng rất thân thiện, nghe Cốc Tắc Minh bảo muốn tìm khách nhân trên tầng cao nhất, lập tức dừng lau bàn nhanh nhẹn dẫn hắn đi lên, nhiệt tình nói: "Vị khách nhân kia đã chờ ngài nửa tháng rồi! Tầng cao nhất ở chỗ này của chúng ta không rẻ chút nào, đúng là người có tiền!"
Cốc Tắc Minh hơi chột dạ, gánh đống đặc sản của hắn đi theo tiểu nhị lên lầu.
"Khách quan, người ngài chờ tới rồi! "Tiểu nhị đứng ngoài cửa hô một tiếng.
Cửa mở ra.
Sư phụ đứng đằng sau cửa, liếc nhìn Cốc Tắc Minh một cái, nói: "Vào đi."
Cốc Tắc Minh hơi do dự.
Không biết vì sao, trên người sư phụ linh khí rất hỗn loạn, có cả một chút ma khí.
... Đừng bảo là... chờ hắn vội quá nên thượng hoả... nhập ma rồi?
"Làm sao? "Thấy Cốc Tắc Minh chần chờ ngoài cửa hơi lâu, sư phụ híp mắt.
"A..." Cốc Tắc Minh nói, "Sư phụ, ngài ở đây tốn bao nhiêu tiền rồi?"
Sư phụ: "..."
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi!" Sư phụ mắng, "Ta ở đây đợi nửa tháng! Ngươi đi kiểu gì đấy!"
... Xem ra công khoản cho ăn uống cũng có hạn ngạch. Khéo lần này của cải sư phụ cũng móc rỗng rồi. Cơ mà gửi cho hắn một con linh cáp thúc giục không phải là xong à....
"Ta đi mua đặc sản mà..." Cốc Tắc Minh yếu ớt phát biểu, "Không phải ngài nói, 'mau tới, giúp ta chọn đặc sản mang về cho sư huynh đệ tỷ muội của con' sao?"
Sư phụ trầm mặc.
"... Như con... cũng gọi là 'mau'?" Một lát sau, sư phụ bực bội, "Hơn nữa, là người đều hiểu ý nghĩa câu này, là tới trước rồi mới đi mua..."
"À," Cốc Tắc Minh nói, "Con nghĩ là 'mau tới, trên đường tiện giúp ta chọn đặc sản'."
Hơn nữa hắn có phải là người đâu, hắn là một con bồ câu đáng thương vô tội nha.
... Mà, cũng không vô tội lắm.
"... Thứ quỷ nào dạy chữ cho con hả?" Sư phụ cả giận, "Hiểu chữ mà không hiểu nghĩa?"
"Ngài mà..."
Sư phụ: "..."
Sư phụ tức muốn hộc máu: "Ta đã dạy ra thứ khỉ gió gì???"
Hết chương 18.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.