"Hoài Chiêu." 
Tiếng gọi thật dễ nghe. 
Vì một lý do nào đó, khi nghe tên mình được phát ra từ miệng người ấy, lại làm cô thấy rất an lòng. 
Hoài Chiêu mở mắt ra, vậy mà cô lại thiếp đi lúc nào không hay. 
"Cậu buồn ngủ lắm sao? Muốn ăn chút cháo không nè?" 
Hoài Chiêu khẽ gật đầu để trả lời cho cả hai câu hỏi. Cô chậm rãi ngồi dậy và dựa vào đầu giường, uống chút nước lọc từ cốc nước mà Ngọc Nghi đưa tới để xoa dịu cổ họng khô khốc. 
Cảm nhận được một bên giường lún xuống, Hoài Chiêu mơ màng nhìn sang, cô thấy Ngọc Nghi đã ngồi bên mép giường, với một bát cháo và tấm lót trong tay. 
"Vẫn còn nóng, cậu chờ mình tí." Ngọc Nghi cẩn thận điều chỉnh tư thế ngồi để đối mặt với Hoài Chiêu, sau đó là đặt tấm lót và bát lên đùi mình, "Là cháo cá hồi đấy. Dì bảo cậu thích món này lắm." 
Hoài Chiêu ngó nhìn vào trong bát: "...Nhiều quá." 
"Hehe, tại có tới hai người ăn mà." Ngọc Nghi nhe răng cười. 
Còn Hoài Chiêu, cô nhất thời không hiểu được lời Ngọc Nghi vừa nói có nghĩa là gì. 
Ngọc Nghi múc một ít cháo rồi nhẹ thổi cho nguội bớt. Sau khi khẽ chạm thìa cháo lên môi mình trước để thử độ nóng, cô mới đưa nó tới miệng Hoài Chiêu, "Ui ui, cháo tới rồi đây. Nào, bé Chiêu nói aah đi nè." 
Hoài Chiêu thế mà lại ngoan ngoãn há miệng khi Ngọc Nghi đưa thìa cháo tới. Có lẽ cháo rất ngon, nhưng vì bệnh nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-mat-troi/2961873/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.