Sáng sớm gió nhẹ thổi, vài tia nắng rơi nhẹ nhàng xuống, mọi vật trong rừngdần sáng lên. Màu vàng thiển rực rỡ nhảy lên, cuối cùng đọng lại trênđỉnh cây cao. Màu xanh dày rậm rạp của rừng cây không chút khe hở, tầngtầng lớp lớp phiến lá phảng phất như thể chảy ra nước. Trong rừng truyền đến tiếng chim hót uyển chuyển, phá vỡ im lặng.
Lâm Linh bị cáiđuôi A hoa làm cho thức tỉnh chợt nhớ lại tối hôm qua mình cứ vậy thiếpđi, không khỏi hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy A hoa vẫn tốt, nàng thở nhẹmột hơi.
Kỳ quái, chẳng lẽ ngày hôm qua không có Tinh Linh tà ácgì? Hay là nói, căn bản không có cái gì Tinh Linh tà ác? Mặc Lâm lừanàng?
Cứ vậy, dựa vào thức ăn Mặc Lâm để lại, bất tri bất giác đã chống được đến ngày thứ ba, trải qua mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, LâmLinh tựa hồ tưởng chả ai đến tìm.
Sống tiếp qua đêm nay là tốt rồi…… Nàng an ủi chính mình.
Ban đêm, rừng rậm lại quy về yên lặng. Lâm Linh cầm chặt vợt, hết sức chămchú quan sát bốn phía, xem ra tối nay, Tinh Linh tà ác nhất định sẽtới……
Vừa lúc đó, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trậnong ong, nàng sợ tránh sau A hoa, chỉ thấy một tầng mây đen chậm rãihướng này bay đến đến……
Nàng theo thói quen muốn đẩy đẩy kính mắt cái, nhưng lại sờ soạng một khoảng không. Nàng lúc này mới kinh ngạcphát hiện, nguyên lai chính mình không có mang kính mắt!
Chẳng lẽ đó cũng là do trò chơi này?
A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302125/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.