Gió nhẹ nhàng thổi vào khu rừng, đem sự tươi mát và thơm dịu của hoa cỏ phả vào mặt. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rõ vạn vật, hơi thở ôn hòa mà lười biếng. Loại thời tiết này đúng là phi thường thích hợp để đánh một giấc ngủ.
Tuy nhiên nó lại không có một chút thích hợp nào đối với Lâm Linh, bởi vì từ lúc nàng bắt đầu khôi phục ý thức, khóe miệng vẫn co rúm, tâm lý dâng lên một cái oán niệm: Tại sao lần này không trở về tòa thành của bá tước Ái Khắc Luân mà lại đem nàng ném ở cái nơi quỷ quái này?
Lần trước là ngồi xe ngựa trở về, lần này thì phải chịu khổ đi bộ trở về rồi? Chỉ là ngẫm lại, hai chân nàng tự nhiên mềm nhũn……
Ngay lúc nàng đang không biết nên làm thế nào, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, vó ngựa cuồn cuộn phi nhanh làm cho lá rụng bay lên đầy trời, làm cho mảnh rừng một mảng khói bụi, lá cây bay múa loạn cào cào. Giữa màu đất lá lẫn lộn đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kéo ngựa, âm thanh hỗn loạn kêu gọi chim ưng. Biến cánh rừng vốn yên ắng trở thành một mảng ồn ào hỗn độn như cái – chợ.
Nàng cảm thấy trước mắt chóng mặt, một bóng người giục ngựa đến trước mặt nàng, ong ong lớn giọng hét vào màng nhĩ nàng chất vấn.
“Kẻ nào dám cản trở hầu tước đại nhân đi săn thú!”
Nàng ngẩng đầu nhìn tên sát thần hung ác, vuốt vuốt cái lỗ tai ê ẩm, nhờ, làm sao nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302107/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.