Nghe được giọng nói của Arthur, bên môi hắc y kỵ sĩ cong lên một tia quỷ dị.
“Vậy thì đáng tiếc thật.” Hắn nhẹ nhàng buông Lâm Linh xuống, đột nhiên vừa vừa nghĩ tới điều gì, khom lưng thấp giọng nói bên tai nàng,“Tiểu cô nương, một ngày nào đó, cô sẽ hối hận đã cứu ta.”
Trong nháy mắt lúc hắn thoáng qua Arthur, Lâm Linh cảm giác được có gì đó quỷ dị, cảm giác như ánh sáng và bóng tối mãnh liệt va chạm vào nhau, như muốn khiến cho những bức tường đá xung quanh hoa viên run rẩy rơi xuống …… Cho đến khi Arthur đến trước mặt nàng, cốc một cái thật mạnh lên đầu, nàng mới kịp định thần lại tất cả chỉ là ảo giác..
“Ô oa! Cậu nặng tay quá vậy!” Nàng ủy khuất ôm đầu mình xoa xoa, rốt cuộc nàng đã đắc tội gì với tên thô lỗ này a!
“Vũ hội bắt đầu lại rồi, cô không nhảy sao?” Hắn làm bộ như không có việc gì ngồi xuống bên người nàng.
“Không đi!” Nàng lắc đầu,“Ta không muốn bị mất mặt!”
“Cho nên mới ở chỗ này trêu ong ghẹo bướm sao?” Hắn tà tà liếc nàng một cái.
“Này…… Người nào trêu ong ghẹo bướm?” Lâm Linh có chút tức giận,“Tôi thấy cậu mới là người trêu ong ghẹo bướm, cậu tới đây làm gì, trong đại điện còn có biết bao nhiêu mỹ nữ đang chờ cậu kìa, mới vừa rồi không phải các người nhảy rất đẹp sao! Đừng đến đây gây chuyện với tôi nữa, phiền phức quá!”
Quăng qua một đống câu, nàng vốn tưởng rằng sẽ lại bị Arthur đập thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302086/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.