Lâm Linh chạy khắp một vòng lâu đài nhưng vẫn không tìm thấy được bóng dáng của Arthur. Trong lòng cũng bắt đầu luống cuống, tên kia chắc sẽ không nghĩ quẩn gì trong lòng chứ? Dưới tình thế cấp bách, nàng dắt Triel từ trong chuồng ngựa ra, phi thân lên ngựa chạy vào khu rừng lân cận xem thử.
Cho đến lúc gần hoàng hôn, nàng rốt cục cũng tìm được Arthur đang ở trong mảnh rừng gần đó, nhưng làm cho nàng giật mình là hắn lại bình tĩnh ở đây bắn cung một mình.
“Vút – Phập!”
Mũi tên lóe lên ánh sáng màu bạc bay vụt đi, cắm phập vào giữa thân cây cũng đã chi chít mười mấy cây tên như vậy, chấn động làm rơi xuống một đống lá cây, mà cái người đã bắn mớ cung tên ấy là một thiếu niên có mái tóc vàng như ánh mặt trời, đôi lông mi không rung động dù chỉ một chút, cánh tay thon dài lần nữa lại duỗi ra móc tên từ trong bao.
Động tác của hắn đột nhiên ngừng lại, giọng nói vô cảm:“Sao cô lại tới đây?”
“Cậu chưa quay đầu lại nhìn sao biết là tôi?” Lâm Linh hỏi.
Hắn nhẹ nhàng buông cung tên xuống:“Bởi vì, trong cả lâu đài này thì người rảnh rỗi đến nhàm chán nhất là cô, không phải sao?”
“Này…… Ta hảo tâm đến xem cậu như thế nào mà?” Nàng nhíu nhíu mày, tên kia rốt cuộc thì đến khi nào mới bớt nói mấy từ ác độc lại đây?
“Ta thế nào?” Hắn xoay người nở một nụ cười trào phúng,“Xem thử ta có khóc bù lu bù loa không hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302083/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.