Buổi chiều ngày thứ hai trong sơn cốc, Lâm Linh cùng Parsifal đã rời khỏi lãnh địa của tên siêu lùn kia.
Màn đêm dần dần phủ xuống, nhiệt độ trong rừng chợt hạ. Hai người đốt lên một đống lửa, nghỉ ngơi một chút. Lâm Linh ném thêm vào đống lửa một ít củi còn hơi ướt, đám cháy “tách” một tiếng kêu lên.
Khóe mắt nàng lén nhìn đến Parsifal, lông mi dài như cánh điệp của hắn buông xuống, gương mặt không chút phòng bị.
Trông hắn ngủ cứ như một thiên thần hồn nhiên ngây thơ vậy.
Nàng thu hồi ánh mắt, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc nửa đêm, đột nhiên trong rừng phủ một tầng sương trắng, bao phủ mọi thứ mờ mờ mịt mịt. Lâm Linh nửa mê nửa tỉnh mơ hồ nghe thấy có người gọi tên nàng ……
Như bị một cái gì đó khống chế, nàng chậm rãi ngồi dậy, mở mắt, từng bước một đi theo tiếng gọi, dừng lại trước một gốc cây đại thụ, chợt nhìn thấy có một bóng người rất quen đã đứng từ lúc nào.
Nàng dụi dụi con mắt, nhìn vào mái tóc xanh như biển kia, thì thào kêu một cái tên:“Mặc Lâm?”
Người nọ chậm rãi quay đầu sang, màu lam trong đôi mắt lộ ra ý cười, màu lam như bảo thạch tinh khiết của biển cả:“Ngươi đã trở về, Tiểu Linh.”
“A a, sao ngươi lại ở chỗ này, đây không phải là Wales sao?” Nàng ngẩn người, lại vội vàng kêu lên,“Đúng rồi, sao ta lại ở Wales?”
“Trò chơi hình như càng ngày càng khó kiểm soát, xác xuất sai lệch trong các trình tự càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302066/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.