Arthur đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nói:“Ta đi gặp quốc vương Camland quốc, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hắn vừa định xoay người nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì, cúi người cầm một bên tấm chăn kéo lên trên người nàng.
Trong cái khom lưng chớp mắt đó, những sợi tóc màu vàng mềm mại như những sợi dây lướt qua mặt nàng, mang theo cảm giác ngưa ngứa và một cỗ mùi cỏ xanh thơm ngát thoang thoảng. Mặt nàng có chút đỏ lên, cảm giác ngọt ngào và xấu hổ như một làn nước ấm len lỏi khắp lồng ngực.
Arthur hắn — cũng có lúc ôn nhu như vậy sao?
Nàng có chút không dám tin len lén giương mắt nhìn lên, đúng lúc chạm vào đôi mắt tím trong như thủy tinh kia.
Khoảng cách gần như vậy, buổi đêm an tĩnh như vậy, có thể nghe rõ cả tiếng hô hấp của hắn trong không gian tĩnh lặng, ánh mắt ấm áp sáng ngời của hắn dừng trên người nàng, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt kia ánh lên một tia sáng nho nhỏ kỳ dị.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, cảm giác như linh hồn của mình đang bị đôi mắt kia hút sâu vào, chìm nghỉm trong bầu trời và thế giới trong đấy.
Cho đến khi Arthur tựa hồ nhận ra cái gì, vội vàng “khụ” một tiếng đứng thẳng người lên, dùng giọng lạnh nhạt với nàng như thường ngày nói:“Mặc Lâm cũng sắp về rồi, trước khi người trở về, cô đừng tùy tiện đi lại, tránh lại gây phiền phức cho mọi người.”
Nói xong, hắn vội vã xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302060/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.